TRANG VĂN THƠ

Thứ Bảy, 6 tháng 7, 2013

TRÔNG CON



Sáng ngày 30-04 thấy Mẹ dậy sớm, lụm cụm ra sau vườn nhìn mấy cây bưởi, cây ổi, mấy hôm nay Mẹ bao lại để ong bướm khỏi đục hư, chờ các con cháu về ăn.
Mẹ mỉm cười, nhớ mấy đứa nhỏ thích ăn ổi lần nào về cũng chạy ra hái, nhưng có lúc Mẹ mệt không bao trái được, ổi bị hư chúng suýt xoa tiếc mãi.
Rồi vào nhà Mẹ bắt đầu dọn dẹp, những vật dụng nào để cản lối đều được đem vào góc nhà ...kệ! lâu lâu chúng nó về cho chúng chơi đùa thoải mái kẻo con nít ham chơi lại vấp ngã thì tội.
Vừa làm Mẹ vừa nhìn ra sân, nắng đã lên cao chắc cũng hơn 10 giờ, mọi lúc giờ nầy con cháu Mẹ đã về, hôm nay sao trễ vậy không biết.
Mẹ lo thầm: đi nắng vậy rồi bệnh thì khổ...
12 giờ trưa, Mẹ chẳng thấy đói bụng, nồi cơm nấu từ lúc sáng còn nguyên. Mẹ định chờ con cháu ăn chung cho vui. Bây giờ không có đứa nào về Mẹ buồn quá ăn sao nổi.
Chẳng còn việc gì làm Mẹ vào võng nằm, căn nhà quạnh hiu vắng vẻ chỉ có mình Mẹ. Các con chắc là nghỉ lễ dài ngày đi chơi cùng bạn bè rồi. Căn nhà được dọn dẹp đã rộng càng thêm rộng. Ánh mắt Mẹ bỗng mờ như có màn sương mỏng, ngày thường các con bận đi làm không đến thăm Mẹ được nên Mẹ chỉ chờ ngày nghỉ lễ...vậy mà cũng chỉ một mình Mẹ ra vào.
Tôi xót xa nhìn Mẹ muốn nói với Mẹ là các con Mẹ bận lắm, Mẹ ạ!
Hôm nay đứa thì bận đi biển với bạn bè; đứa thì bận tiếp mấy người bạn nhậu; đứa thì phải ...
Thôi! Mẹ đừng trông, các con Mẹ giờ đã lớn, như chim đủ lông đủ cánh rồi, chúng tự bay đến nơi nào chúng thích, khung trời ngoài kia rộng lớn làm sao chúng còn nhớ có bà mẹ già mỏi mòn trông con???
Vậy mà những ngày nghỉ lễ nào Mẹ cũng một mình trông con.
.
HƯỚNG DƯƠNG-NGỌC CẦM

Thứ Tư, 3 tháng 7, 2013

KHÔNG ĐỀ




Vô tình nên mộng chẳng thành đôi
Thương trách làm chi lắm hở người
Đưa tiễn nhau đi rồi luyến nhớ
Con đò tách bến lệ đầy vơi
...
Xuân chưa thắm - nụ tình chưa nở
Lại đã ngậm ngùi tiếng rẽ phân
Bâng khuâng ai gọi tên ... tình lỡ...
Một chút tình xa - thoáng ngỡ ngàng...

HUONG DUONG