TRANG VĂN THƠ

Thứ Năm, 4 tháng 2, 2016

BỆNH ...

Cuối năm rồi còn bệnh , thấy khó chịu , buồn ngủ , rát cổ , người cứ ngây ngây . Buổi sáng sớm đi ngoài đường mà nghe lạnh quá còn mệt mỏi nữa.
Trưa về buồn buồn mở máy thấy bài viết : ĐƯỢC GẶP NHAU VÌ CÓ DUYÊN NGÀN NĂM CHỜ ĐỢI  - lại suy nghĩ miên man:
 - Ừ, có thể lắm chứ, người ta chờ đợi vì yêu thích nhau , vì có duyên với nhau và cũng  để '' đòi nợ '' nhau nữa.
Chữ Duyên làm cho người ta gặp nhau cũng làm cho họ xa nhau.
....
Bạn hỏi : Bệnh rồi à
- Sao biết hay vậy?
- Thì mấy hôm nay thấy ngày nào cũng vào blog lảm nhảm hoài , biết là bệnh mà không có ai xót nên ức chế rồi lảm nhảm ... hihihi
...
Bó tay bạn luôn. Nhưng cũng đúng thật , bao ngày làm quá sức gần đến Tết thì phải ... quỵ... thôi
- Chỉ còn vài ngày nữa là Tết rồi, cố lên ... mùng một sẽ được nghỉ ...  Bạn nói thế
Cảm ơn bạn thân nhé , sẽ cố lên đây
HƯỚNG DƯƠNG
04/02/2016

Thứ Hai, 1 tháng 2, 2016

TÙY BÚT CUỐI NĂM

Một năm nữa lại qua
Còn mấy ngày nữa thôi là Tết rồi , mấy hôm nay lo nhừ người. Công việc loay hoay chẳng biết làm gì trước , gì sau , nhà cửa hoa kiểng cái nào cũng chờ tay mình cả 
Nhớ những cái Tết tuổi thơ ...
Chỉ nghe má sai gì làm đó , rồi mình thích gì làm đó... Thường thích làm bánh , trồng hoa , dọn dẹp nhà cửa , sân ngõ ...
Chuyện còn lại để cho má lo hết từ chợ búa đến nấu ăn , má hay bảo  : - Không lo chui vô bếp nấu nướng, tới khi đi làm dâu, người ta lại mắng vốn má nữa 
Những lúc đó , mình cãi bướng : Con đâu có làm dâu đâu mà sợ má nhỉ!
Ngày đó nói bướng mà cũng '' linh '' thật
.
Nhớ cái Tết năm nào ...
Mùng ba Tết năn nỉ má mới cho ra ĐN chơi , nhưng mình lại buồn cô đơn khi chỉ có một mình xem thiên hạ đón xuân
Buồn vì đó là cái Tết cuối cùng ở quê , buồn vì chẳng có ai để mình nói cho hết nỗi Buồn, buồn vì người ta vui xuân rộn ràng quá còn mình cứ lơ ngơ một mình phố nọ đường kia mong một cuộc gặp gỡ tình cờ ...
Mấy ngày đó chắc chẳng ai lơ ngơ như mình nên làm sao có chuyện tình cờ như thế... nên lại buồn.
Rồi về lại quê và xa quê mãi mãi
.
Những năm qua mình đều chúc mọi người hạnh phúc , đó là mong ước thật sự của mình
Nhưng sao mình chẳng thích người ta chúc mình như thế , nghe như một câu an ủi ... làm mình chạnh lòng và ghét lắm lắm ...

Chợt nhớ câu thơ xa lắc ...

CHÚC XUÂN
Mùng ba rồi đó sắp hết xuân
Lưu luyến ngày vui đã cạn dần
Chúc Tết người trao câu Hạnh phúc
Chợt buồn : đời lắm nẻo gian truân
.
Vui xuân hoa thắm nét xinh tươi
Riêng chỉ mình ai bỗng ngậm ngùi
Biết đến bao giờ thuyền đỗ bến
Ân tình sao cứ mãi xa khơi ...
.
Thương ai bến đỗ chẳng bình yên
Vay mượn tình ai để muộn phiền
Vẫn thấy lạc loài trong nẻo mộng
Nỗi niềm sâu thẳm cứ triền miên
Hướng Dương

Những câu thơ cứ lan man trong lòng, tự hứa sẽ không thèm viết nữa , để gió cuốn đi


Tự hứa xem như giấc mộng, tỉnh giấc rồi chẳng mơ lại nữa .


Rồi tự hứa... tự hứa...


Chỉ là chiếc lá rơi cuối mùa đông, xuân sang chồi non lá mới phủ đầy , sẽ không còn cái buồn nào vương vấn trong tim


Mãi mãi không có tình cờ , mãi mãi sẽ quên mùa Xuân năm ấy






HƯỚNG DƯƠNG


01/02/2016





Chủ Nhật, 31 tháng 1, 2016

KỶ NIỆM



Mới mà đã một năm ngày mình gả con lấy chồng xa.
Biển Sông Cầu nước trong xanh, rất đẹp.
Cũng lâu lắm mình mới thấy biển yên bình đến thế, xem lại mấy tấm ảnh thấy thời gian nhanh quá ; đã một năm rồi .
Bé bây giờ đã làm chủ một gia đình nhỏ , yêu bé con của mình lắm lắm
Luôn hạnh phúc nhé con yêu!
HƯỚNG DƯƠNG
31/01/2016