TRANG VĂN THƠ

Thứ Bảy, 12 tháng 1, 2013

EM BỒ QUÊ (SƯU TẦM)

Chich
(Viết khi đã xa 'Rim')Trong thời gian chờ 'vợ mới' từ Sài Gòn ra, tôi cặp với một 'em
nhà quê' mang cái tên khá quen thuộc: 'Rim' (Dream).
Chuyện tôi gặp Rim âu cũng là cái duyên. "Vợ cũ" thì ly dị chóng vánh, trong khi "vợ mới" còn phải chờ ngày lành tháng tốt thì mới "cưới" được. Buồn tình. Trống vắng. Thế là tôi đi "cặp bồ". "Rim" vốn là một em tỉnh lẻ, già. xấu và yếu ớt. Nếu so với mấy cô "vợ cũ" của tôi thì Rim chỉ có nước xách guốc chạy dài.
Những "cô vợ cũ" của tôi cũng chưa ai xấu như Rim, chưa ai có kiểu bề ngoài trông như một con ở như Rim. Ấy thế mà tôi vẫn cặp, tôi nhắm mắt cặp, hẹn hò và đò đưa. Đời là thế! Đôi khi mình hụt hẫng, cô đơn lại dẫn đến gặp được "người tình không tưởng". Tôi chậc lưỡi: "Thôi thì có còn hơn không, có Rim, tôi có nơi giải quyết nhu cầu, tôi có người làm bạn, làm cái thùng rác cho tôi đổ những thứ vớ vẩn, điên rồ hàng ngày vào đó". Tôi đi với Rim và thường bị ném vào mặt những cái nhìn khinh bỉ. Đi với Rim trông tôi cũng nhếch nhác và bần tiện nhưng tôi kệ. Mình thử làm kẻ bần tiện, nhếch nhác, đáng khinh xem sao.
Hôm 15 tháng trước, tôi có cùng Rim đi đặt đồ tại một nhà hàng sang trọng, tiếp ông anh ở Sài Gòn ra Hà Nội chơi. Tên bảo vệ nhìn tôi từ đầu đến chân có vẻ rất ngạc nhiên: "Anh đặt đồ á?". Tôi sầm mặt nghĩ: "Thì ra nó thấy mình đi cùng Rim ("người tình xấu xí" của tôi) nên nó khinh, nó cho là mình chả lấy đâu ra tiền mà vào nơi sang trọng thế này". Tôi "ờ" lí nhí, "anh là chân chạy thôi, đi đặt đồ cho cơ quan, được không?". Tôi ức, quay sang nhìn Rim. Không ức Rim, ức là ức cái thằng bảo vệ kém nghĩ. Nó trông thấy mình giản dị mà coi thường. Tôi thấy thương Rim.
Thương nhưng đôi khi cứ thấy tức phát điên lên vì Rim làm xấu đi hình ảnh của tôi. Tôi thường xuyên nhận được những cái cười khẩy, những cái lờ đi đầy ác độc của nhiều đôi mắt đẹp. Tôi thấy mình như biến mất, thấp hèn trong cái xã hội coi trọng vẻ hào nhoáng bên ngoài. Nhưng cái ức chẳng át đi được tình thương, chẳng bằng những cái tôi đã học được khi đi với Rim.
Tôi có thói quen hay lang thang cà phê cùng Rim vào buổi chiều, sau mỗi giờ làm. Có lúc gặp bạn, tôi phải nhờ mấy chú nhóc đưa Rim đi gửi một chỗ để nói chuyện cho tiện. Lúc ra về, cũng phải đợi bạn về trước rồi tôi mới hất hàm nhờ người "đón" Rim. Thằng nhóc trông xe hỏi tôi:
- "Vợ anh" là ai? Nhiều người gửi quá, em không nhớ được.
- Chú cứ xem đứa nào xấu nhất, nhếch nhác, bệnh tật nhất trong đám đó thì "đón" về đây giúp anh.
Tôi đưa ra lời yêu cầu một cách đầy tự ti.
Khi thằng nhóc quay lại, tôi hỏi nó:
- Thế nào? Đúng không? Có đúng là xấu nhất không?
- Không anh ạ, còn có "cô" xấu hơn "vợ anh". Vả lại, em thấy anh cho là xấu nhưng đối với em, được sở hữu một cô Rim như thế cũng là mơ ước.
Nó cười buồn.

Thằng bé dạy tôi hai điều: Một là những lời khen luôn khiến người khác thích thú, cho dù lời khen đó chưa chắc đã thật. Hai là những thứ mình cho là bỏ đi, tồi tệ thì lại là mơ ước của nhiều người. Tôi lại thấy thương Rim.
Mấy hôm trước đi ăn bún cá ở Hàm Long. Tôi được yêu cầu gửi Rim vào một chỗ an toàn. Lại chuyện hàn huyên với bạn bè, sau đó là công việc nên không tiện có Rim "ngồi" cùng.
- Không cần đâu chú em, cho "ả" ở đó, mất thế nào được. Xấu xí, ghẻ lở thế này, ai thèm lấy đi làm gì.
Tôi nói với cậu bán hàng bằng một giọng lười biếng và chẳng buồn đi gửi Rim.
- Thôi để em đi gửi ạ!
Cậu bán hàng lễ phép, đầy cẩn trọng:
- Anh đừng chủ quan, bọn trộm "vợ" bây giờ chẳng tha thứ gì. Mà mấy "cô vợ" xấu bây giờ lại là mục tiêu của chúng. Khi ăn cắp "vợ xấu", chúng không bị để ý, người bị mất vì tâm lý "đồ rẻ tiền" nên cũng chả thèm tìm và chẳng báo công an. Mang hàng ăn cắp ra nhà Thổ, bọn trộm bán nhanh cũng có vài bi hút chơi mà lại không bị công an "sờ gáy". Giá trị chẳng bao nhiêu nhưng anh mất "vợ", người bên anh và đưa anh đi làm hàng ngày.
Tôi lại học được ở cậu chủ quán điều quan trọng: "Hãy trân trọng những thứ gì mình có dù xấu hay đẹp. Tôi càng thương Rim hơn".
Hôm rồi, đang vi vu cùng Rim trên đường Giải Phóng, đường về nhà, tôi bất ngờ khi gặp cái vỗ vai của một tay đầy xa lạ.
- Về vá cái mông cho "cô em" đi, để thế mà được à?
Nói xong, tay đó vượt lên trước.
Hắn cũng đi cùng một "cô" giống với Rim của tôi. "Cô ta" cũng mặc một cái quần rách mông, tuy nhiên, chỗ rách được vá bằng những đường băng dính cẩn thận. Tôi cười xòa cảm ơn và hơi ngượng.
Đi được khoảng trăm mét tiếp theo, một giọng đàn ông trung tuổi vọng lên từ phía sau:
- Này cậu, tút lại cái mông cho "cô vợ" của cậu đi, chỉ cần chút keo 502 là cái mông ngon ngay, "vợ" đi đường cũng đỡ khó nhọc, người khác đi cũng đỡ khó chịu. Tạt vào đây, tôi làm cho vài giọt.
Vừa nói, người đàn ông trung tuổi cưỡi một "cô vợ" cà tàng, vừa hất hàm hướng tôi vào một khoảng trống ven đường. 5 phút sau, cái mông Rim trông khác hẳn, đẹp và chắc chắn hơn.
- Cậu làm gì?
Người đàn ông hỏi tôi trong khi nhét lọ keo vào cái hộp để sau xe. Nhìn cái hộp, tôi đoán ông ta làm thợ điện, nước.
- Cháu làm báo.
Tôi trả lời.
- Đi giao báo hả?
Ông ta không nghe rõ, quay sang hỏi và chẳng để tôi kịp trả lời, ông ta nói tiếp:
- Giao báo, đi lại thường xuyên mà để "cô vợ" kiêm đồng nghiệp như vậy. Chăm chút một tí thì mình đi cũng sướng. Nói xong, ông ta bỏ đi, còn tôi thì há hốc mồm ngạc nhiên. Thực ra thì tôi vẫn cứ há hốc mồm kể từ khi ông giúp tôi sửa lại cái mông cho Rim.
Trên đường về nhà, đầu tôi cứ quẩn quanh cái suy nghĩ: "Vì sao ông ta giúp mình? Phải chăng vì cùng cảnh, người ta quan tâm đến nhau, chia sẻ với nhau một cách vô tư hơn?".
Sáng nay đi làm, lên đến đầu cầu vượt, tôi thấy người chen chân đông nghịt trên cầu. Lại tắc đường, chắc có chuyện gì đó, va chạm xe chẳng hạn. Không, một cô bé đang bị ngã xe, sọt bưởi thi nhau lăn tung tóe. Cô bé chở bưởi lăng xăng chạy đi nhặt từng quả trên bàn chân rớm máu. Ánh mắt cầu cứu, rụt rè trước những người qua đường.
Một vài tiếng chửi, tiếng cằn nhằn khiến cô bé cảm thấy có lỗi vì mình là nguyên nhân gây ra cảnh ùn ứ trên cầu. Tôi cũng như người khác, lạnh băng định đi qua cô bé cho kịp giờ làm. Bỗng... gặp cánh tay lấm lem giơ lên vẫy:
- Anh ơi giúp em chút!
Cô bé ngã xe lí nhí thỉnh cầu.
Tôi không đừng được, dừng xe, giúp cô bé nâng sọt bưởi lên xe một cách miễn cưỡng. Buộc dây, chằng chun... cũng bằng vẻ miễn cưỡng. Xong đâu đó, tôi toan lên xe nổ máy nhưng trong đầu lại vẩn lên một dấu hỏi to đùng sau khi nhận được vô số những lời cảm ơn của cô bé. Tôi quay lại hỏi:
- Này, anh hỏi nhé. Sao bao nhiêu người đi qua, em không nhờ mà lại nhờ anh?
- Thì... thì... em thấy, trông anh giống một người chở hàng, nhờ anh có lẽ anh sẽ giúp.
Cô bé trả lời, có vẻ sợ sệt.
- Ừ, cùng cảnh thì mới giúp nhau chứ. Không có gì đâu, anh đi đây. Mà... em đoán đúng rồi đấy, anh đúng là cũng đi chở hàng.
Tôi nói dối thản nhiên chữa ngượng.
Tôi lên xe cười thầm: "Thêm một lần nữa, nhìn mình đi cùng Rim mà có người đoán mình cùng cảnh". Tôi thấy thêm sự đồng cảm. Tôi lại thấy thương Rim. Thương thì thương nhưng nói thật là tôi chẳng thể yêu Rim.
Với tôi, Rim chỉ là kẻ được tôi ban phát tình thương, một sự thương hại. Tôi không đủ lòng tốt và bản lĩnh để yêu Rim. Mai tôi "lấy vợ", sẽ lại có một "người vợ đẹp" đi vào cuộc đời tôi. Tôi sẽ quên Rim nhanh thôi, sẽ quên nhanh những câu chuyện tôi gặp với Rim. Đơn giản vì tôi đang sống trong một xã hội coi trọng sự giàu có, sự hào nhoáng bề ngoài mà.
Vài nét về blogger:
Tôi cứ nghĩ rằng phải sống thực sự thì mới thấy hết được ý nghĩa của cuộc sống này - Chich.

Thứ Sáu, 11 tháng 1, 2013

VỊNH HOA CÚC



Vịnh hoa cúc
Lung linh bạch cúc nét tinh khôi
Yểu điệu xinh xinh hé nụ cười
Lá biếc ôm hoa ngời sắc nắng
Cành xanh đỡ nụ ngọt hương trời
Mặc nàng ong nghịch vui tao nhã
Kệ chú bướm đùa cợt lả lơi
Lễ cúng dâng hoa người nguyện ước
Trắng trong danh tiết vẹn muôn đời
Hướng Dương
Bạch Cúc
Sân nhà cúc nở trắng tinh khôi
Ngọt dịu màu hoa sáng rạng ngời
Hàm tiếu lung linh hồng sắc nụ
Mãn khai rực rỡ thắm hương đời
Nghĩa nhân danh tiếng luôn đầy vẹn
Quân tử tấm lòng chẳng bớt vơi
Giản dị hồn xưa tình giữ trọn
Thanh tao phong cách mãi cao vời
Hướng Dương

NHỚ XƯA (Họa thơ anh Cao)


Bài xướng

Vườn hoang
Trăn trở tinh anh bóng nguyệt tàn

Bên đời tuyết phủ muốn lìa tan
Âm u chiếc lá mù sương đọng
Lặng lẽ thân mai nước mắt tràn
Tắt lửa đêm dài hơi giá lạnh
Tủi lòng hoa héo mảnh vườn hoang
Xót thương trách kẻ bày oan nghiệt
Thầm nguyện ơn lành năm tháng an.

Cao Linh Tử
...
Bài họa:


Nhớ xưa
Lao đao cho đến lúc thân tàn
Nuối tiếc ân tình, nợ khó tan
Hiu hắt gió đưa đời lối rẽ
Lạnh lùng hoa rụng lệ mi tràn
Bến xưa chiều nhạt mờ sương trắng
Chốn cũ hương phai phủ bóng hoang 
Tìm lại ngày nao bình đã vỡ
Thương ai bèo bọt chẳng bình an.

Hướng Dương

17/09/2012

Thứ Năm, 10 tháng 1, 2013

MÌ QUẢNG (họa thơ anh Cao)


Bài xướng

ĐẶC SẢN ĐỒNG THÁP

Đáp tình Cơm Hến Huế đề danh

Thịt chuột đồng quê đã biệt dành
Mời bạn nhâm nhi vài món lạ
Úp nồi chiên nướng chút rau xanh
Hấp cơm trộn gỏi cùng sen ngó
Bầm ớt dầm me khỏi nước chanh
Mồi bén hương tràm ly rượu Đế
Nhìn xem nước biếc khói xây thành .
Cao Linh Tử

...


Bài họa
Mì Quảng
Đất Quảng món mì rất nổi danh
Đi đâu vẫn nhớ thức ngon dành
Thịt tôm, dầu khử, cùng rau sống
Bánh tráng hành phi với ớt xanh
Hòa quyện ân tình thơm vị đậu
Ngất ngây hương sắc đậm mùi chanh
Là dân xa xứ luôn mong mãi
Một bát hồn quê chốn thị thành
Hướng Dương
08/01/2013

Thứ Ba, 8 tháng 1, 2013

HỌA THƠ (HƯỚNG DƯƠNG-NGUYỄN ANH TUẤN)

BẠN ĐẾN CHƠI NHÀ
Xướng: Nguyễn Khuyến
Họa “Áp bát vận”: Hướng Dương
Hoa nối : Nguyễn Anh Tuấn

Nghe tin bằng hữu viếng thăm nhà
Ngần ngại đường đi sẽ quá xa
Mộc mạc thường ngày rau thế cá
Đơn sơ hằng bữa đậu thay gà
Canh suông thiên lý chưa nhiều nụ
Nấu tạm cải ngồng đã lắm hoa
Đặc sản rượu ngon, tuy chẳng có
Tri âm bạn ắt hiểu lòng ta!

Tri âm bạn ắt hiểu lòng ta
Tiếp khách văn chương nhớ có hoa
Mắm muối xuềnh xoàng không chả cá
Rau dưa đơn giản chẳng giò gà.
Ăn tô riêu ốc thêm gần gũi
Húp bát cháo chai đỡ cách xa
Bốc bải giần sàng càng thắm thiết
Thơ Đường xướng họa tại sân nhà. 

08-01-2013

Thứ Hai, 7 tháng 1, 2013

NỖI LÒNG (XƯỚNG HỌA CÙNG NGUYỆT ANH)

Bài xướng

Nỗi lòng

Hoen mi lệ thắm ướt môi hồng
Hiu hắt đêm về lạnh gió đông
Vẫn ngỡ đường đời chung gối mộng
Nào hay duyên nợ đoạn tơ lòng
Keo sơn dạo ấy đành quên hết...
Gắn bó hôm nào có nhớ không?
Tàn ngọn đèn khuya bao thổn thức
Nỗi niềm đơn lẽ... khổ mênh mông...

Hướng Dương

.

Bài họa

BẠC PHẬN
Ngậm đắng nuốt cay phận má hồng
Tháng ngày thăm thẳm những chiều đông
Nợ tình đeo bám chưa lưng gánh
Ân nghĩa trót thương vẫn nặng lòng 
Hạnh phúc sớm tan nài cũng hết 
Gia đình chưa rã níu được không ? 
Thâu đêm suốt sáng bao lần thức
Vò võ một mình mãi quạnh mông.

NGUYỆT ANH

VỊNH CÂY CAU (Họa thơ anh Cao)


.



Bài xướng

Vinh cây cau

Bìa sân đứng thẳng vượt hư không

Tạo dáng thanh tao chốn ruộng đồng

Lơ lửng trăng treo tàu cánh phụng

Lam nham mốc bám rể râu rồng

Quạt mo dỗ giấc thằng cu tí

Ruột trái têm trầu khách lão ông

Quả phẫm làm đầu xưa lục lễ

Bây giờ thất sủng khó tìm trông.

Cao Linh Tử

25/9/2012

...


Bài họa 

Vịnh cây cau


Thẳng tắp hàng cau vút khoảng không


Hương đưa ngan ngát tỏa quanh đồng

Lá cài răng kín như mành trúc

Trái xếp buồng cao tựa vảy rồng

Bình dị phơi mình trong nắng gió

Thanh tao giữ nếp của cha ông

Quả xanh nối nhịp duyên cầm sắc

Trai gái bén tình cứ ngóng trông...

Hướng Dương

ĐÓN BẠN (Họa thơ cụ Nguyễn Khuyến)





Bạn Đến Chơi Nhà
Tác giả: Nguyễn Khuyến


Đã bấy lâu nay bác tới nhà,
Trẻ thì đi vắng, chợ thời xa.
Ao sâu, sóng cả, khôn chài cá;

Vườn rộng rào thưa, khó đuổi gà.
Cải chửa ra cây, cà mới nụ;
Bầu vừa rụng rốn, mướp đương hoa.
Đầu trò tiếp khách, trầu không có,
Bác đến chơi đây, ta với ta.
.....
Họa

Đón bạn
Nghe tin bằng hữu viếng thăm nhà
Ngần ngại đường đi sẽ quá xa

Mộc mạc thường ngày rau thế cá
Đơn sơ hằng bữa đậu thay gà
Canh suông thiên lý chưa nhiều nụ 
Nấu tạm cải ngồng đã lắm hoa
Đặc sản rượu ngon tuy chẳng có
Tri âm bạn ắt hiểu lòng ta
Hướng Dương
07/01/2013

Chủ Nhật, 6 tháng 1, 2013

CÓ... KHÔNG...(Họa thơ cùng chị Ngọc Tuyết và anh Cao)




Có con đường nhỏ có vòng tay
Có một chiều mưa ướt đẩm ngày
Có phút hồn nhiên môi mắt lịm
Có giây kỳ diệu gối chăn đầy
Có đời căn mạch nghe tình dậy
Có đất vươn mình đợi nắng vây
Có biển cùng ta đi ngủ sớm
Có ai nhớ chuyện đã yêu này.
Trăng Mùa Đông

..Họa:
 KHÔNG
Không tiếng giả từ không vẫy tay
Không buồn đôi chữ báo tin ngày
Không tiền chỉ tấm lòng chưa đủ
Không của nên duyên phận chẳng đầy
Không đổi tình đầu hương vướng vít
Không ngờ phút cuối mệnh bao vây
Không ngăn giọt lệ lời trăn trối
Không ngớt đề thơ viếng mộ này
Cao Linh Tử
________________________

Bài họa của Hướng Dương

Có thuở hàn vi tay trắng tay
Có ta bên ấy đếm từng ngày
Có lời hò hẹn mơ son sắt
Có tiếng chờ mong ước đủ đầy
Có kẻ nghẹn ngào buồn tiễn biệt
Có người thổn thức khổ bao vây
Có ai còn nhớ ngày xưa cũ
Có lệ trào dâng khóe mắt này
Hướng Dương
*******
Không
Không hờn chẳng trách lại chia tay
Không tiếc cùng nhau có những ngày
Không luyến lưu duyên còn thắm thiết
Không vương vấn nghĩa vẫn tràn đầy
Không nguôi nhung nhớ nhưng đành bỏ
Không muốn u sầu cứ cố vây
Không giữ lời thề khi ước hẹn
Không buồn sao lệ ướt mi này...
Hướng Dương

NHỚ QUÊ (Họa cùng anh QUẢNG NAM)



MÌ QUẢNG
Quê nghèo đặc sản có sang chi
Mì Quảng thương hoài một món ni
Nào thịt, tơm, mì, rau, bánh tráng
Lại chanh, ớt, tỏi, đậu, hành phi
Vị - hương hòa quyện thơm ngây ngất
Âm – sắc tương giao đẹp diệu kỳ
Ừ hỉ, làm răng mà chẳng nhớ
Hồn quê ăm ắp mỗi tô mì.

QUẢNG NAM

.

NHỚ QUÊ
Mì Quảng dân mình có lạ chi
Đi xa lại nhớ món ngon ni
Ớt sừng cay xé, cá tràu ướp
Dầu phụng béo thơm, củ nén phi
Chẳng phải cao lương vùng Đại Lộc
Không là mỹ vị chốn Tam kỳ
Đậm đà, bình dị mà chơn chất
Nhận diện đồng hương với bát mì
Hướng Dương
09/11/2012

HOÀI NIỆM( Họa cùng anh Song Ngữ)



HOÀI NIỆM
Em đến bên đồi hoa cỏ may
Dịu dàng ánh nắng rắc đường mây
Bỗng trầm cung nhạc câu thương bạn
Khoan nhặt giọng hò điệu nhớ ai
Chốn cũ còn đây sầu chất ngất
Người xưa đã vắng khổ vơi đầy
Bâng khuâng tìm mộng trong hư ảo
Người ấy xa rồi ta vẫn say
Hướng Dương
15/11/2012
.
BÀI HỌA

LỠ CHUYẾN
Người ấy xa rồi ta vẫn say
Ướp men rượu đắng giọt đong đầy
Đò tình lỡ chuyến sầu tê tái
Bến nghĩa ngỡ ngàng hận rứt ray
Nắng ái còn nguyên hương gió thắm
Mưa ân vỡ vụn sắc màu mây
Về đâu một giấc mộng chưa tỉnh ?
Em đến bên đồi hoa cỏ may...!
SN - Nov,13/2012.

.