TRANG VĂN THƠ

Thứ Năm, 11 tháng 5, 2017

HẠNH PHÚC

Năm mười tám tuổi, lần đầu tiên tôi được mời đi đám cưới một người chị trong xóm
Tôi vui lắm vì được mời nghĩa là mình đã lớn , nhưng băn khoăn không biết mua quà gì tặng anh chị, mà cũng chưa nghĩ ra tiền đâu để mua quà nữa
Có lẽ hiểu những điều tôi lo nghĩ, chị gọi tôi đến chòi rẫy rồi tỉ tê tâm sự : Anh T. ( tên người yêu của chị ) mồ côi từ nhỏ, ở với chú họ . Chị và anh thương nhau nên anh nhờ chú đến xin ba má chị cho phép đàng trai bước đến dạm hỏi. Không ngờ ba chị nói thẳng với người ta : Nó không có cục đất chọi chim mà đòi cưới vợ, cưới về rồi đi ở đợ cả hai vợ chồng như nó vậy ha.
Người chú giận quá, ra về. Còn anh thì buồn nẫu ruột. Chị không muốn bỏ anh, nhưng ba má chị cấm , không cho ưng cái thằng nghèo rớt mùng tơi ấy.
Tính tới tính lui, chẳng lẽ ôm nhau khóc hoài, anh chị đi đến quyết định : Tự ra xã đăng ký kết hôn rồi tổ chức tiệc trà nho nhỏ trong căn chòi lá để ra mắt bạn bè...chừng 10 người , chủ yếu là anh em họ của chú rể. Khách mời chỉ cần đến dự thôi, đừng lo quà cáp gì hết .( chị dặn đi dặn lại như thế )
Và tôi cũng được là khách mời của cái đám cưới ấy trong vai bạn của cô dâu.

Đám cưới chỉ có vài dĩa kẹo bánh, nước chè xanh và nắm hạt dưa. Cô dâu , chú rể vẫn bộ đồ thường ngày, không hoa cầm tay , không có nơ trên ve áo , Tôi để ý thấy có bịch đồ dưới chân của chú rể, tò mò muốn hỏi nhưng chị và anh đang tuyên bố lý do nên không hỏi được.
Ai cũng vui cười đàn hát  rôm rả những bài nhạc xanh , nhạc đỏ, nhạc vàng ... đủ cả.
Khuôn mặt anh chị ngời ngời hạnh phúc dầu thỉnh thoảng tôi thấy trong mắt chị ánh buồn được che bằng nét cười tươi.
Đám cưới diễn ra chưa đến một tiếng đồng hồ  thì tan ,  chồng chị ( bây giờ có thể gọi là chồng được rồi ) cúi xuống chân cầm bịch đồ lên rồi nói lời cảm ơn và tạm biệt.
Lúc này tôi mới biết anh chị chuẩn bị ra đi và đám cưới cũng phải nhanh kết thúc để gia đình chị không đến gây khó dễ.
.
Năm năm sau, tôi gặp lại chị trong một buổi chợ. Chị vẫn giòn giã như xưa, nói cười vui vẻ. Tôi muốn biết cuộc sống của chị, chị khoe : Chị có một đứa con gái rồi, chuẩn bị năm nay thêm đứa thứ hai. Chồng chị thương chị lắm, anh ấy lo đi làm để chị không phải khổ. Anh nói nếu anh để chị khổ cực , anh không nhìn mặt ai nữa hết. Em yên tâm đi, chị được chồng thương lắm em ạ.
Tôi hỏi chỗ ở, chị nói người chú cho mảnh đất nhỏ trong rẫy xa, hai vợ chồng sống bằng nghề làm rẫy nuôi gà.
Anh siêng năng hiền lành nên hay đi làm thêm cho người xung quanh để có tiền trang trải cuộc sống.
Tôi vui như chị là chị ruột của mình vậy

Bẵng đi thời gian dài, mười mấy năm sau , nghe chị gặp tai nạn, tôi liền đến thăm với ít quà.
Anh chị cảm động lắm
Gặp nhau, điều  tôi nhận ra trong mắt chị và trong cách nói chuyện : Chị đang hạnh phúc bên chồng và các con cháu của mình.
Bây giờ chị đã có hai con gái , hai đứa cháu ngoại... và con rể hiền. Con gái chị rất ngoan , học xong về làm gần nhà , làm nhà riêng cũng sát nhà anh chị để tiện chăm sóc ba mẹ
Ngôi nhà chị nhỏ nhưng tràn ngập tiếng cười của hai đứa cháu ngoại
Tình cảm của anh chị vẫn ngọt ngào như thưở nào, đó là điều làm tôi vui nhất.

Chuyện của chị cũng ảnh hưởng đến tôi ít nhiều. Tôi quan niệm dầu đám cưới to hoặc nhỏ , dầu có chồng giàu hay nghèo , cái cần nhất trong cuộc đời mỗi người vẫn là Tình Yêu và Hạnh Phúc.


HƯỚNG DƯƠNG
Chút tản mạn
11/05/2017

Thứ Hai, 8 tháng 5, 2017

NHỚ


Nhìn cánh đồng xưa lòng chợt buốt
Một thời khó nhọc nặng oằn vai
Đời quê lam lũ người chơn chất
Bỗng thoáng buồn dâng khóe mắt cay
Ngọc Cầm
08/05/2017