TRANG VĂN THƠ

Thứ Hai, 30 tháng 12, 2013

MẤT NGỦ


.
Mất ngủ
Giật mình tỉnh giấc giữa đêm đông
Giá rét ngoài kia lạnh buốt lòng
Lắng giọt sương khuya rơi lặng lẽ
Theo làn gió nhẹ trải mênh mông
Chùng tơ con nhện ghì giây khắc
Chợt tiếng thạch sùng kéo khoảng không
Trăn trở càng thêm sầu chất ngất
Ngổn ngang trong dạ mớ bòng bong
Hướng Dương

30/12/2013

Thứ Tư, 25 tháng 12, 2013

BA TÔI

Trong cuộc sống, mỗi khi có việc gì cần phải suy nghĩ về sự chọn lựa thì tôi nghĩ đến Ba : Ờ, nếu là Ba thì Ba sẽ làm như thế này, hay là ... Ba sẽ không làm thế...
Ba tôi có lối sống rất giản dị và cởi mở, đặt biệt ba là người tốt bụng và vị tha, chỉ chừng đó thôi mà cả đời tôi thấy không thể được như Ba rồi .
Tôi nhớ khoảng năm 1973 một hôm  Ba dẫn về nhà một người bạn, gọi Má bảo lấy cho người ấy mượn một số vàng để đi lo bệnh cho vợ . 
Nhận vàng, người bạn cảm ơn rối rít và hẹn tháng sau trả lại. 
Vậy mà đến hai năm sau vẫn chưa thấy, 
Má có hỏi thì Ba bảo: Chú ấy trả rồi, anh dùng hết rồi . Sau này Ba nói với Má: Vợ chú ấy bệnh tiền đâu mà trả, thôi đừng nhắc nữa.
Sau năm 1975 , cuộc sống cơ cực vì Ba không làm ra tiền nữa, nhưng tính Ba vẫn thế, sẵn sàng chia củ sắn củ khoai cho bạn bè, giúp đỡ bạn bè hết mình những gì có thể.
Có lần, một người hàng xóm gọi Ba là chú, tuy tuổi tác cách biệt nhưng Ba và anh ấy rất hợp tính nhau, anh ấy cũng thật thà và hiền lành. Năm ấy, vợ anh sinh đứa con thứ tư bị băng huyết,  anh ấy cũng rất nghèo nên chẳng biết xoay sở ra sao vì nhóm máu chị là nhóm máu O rất khó truyền máu khác vào.
May sau, Ba có nhóm máu O và ba đi vận động thêm những người bạn của Ba có cùng nhóm máu đến bệnh viện làm xét nghiệm để cho máu . Hình ảnh Ba ngày ấy ốm nhom nhưng vẫn không nghĩ đến bản thân mình làm tôi luôn nhớ mãi.
Nếu ai có hỏi tôi là con của ai thì tôi luôn nói tên Ba với sự hãnh diện và niềm tự hào ngầm trong tâm tưởng, vì Ba là người rất uy tín , trọng danh dự.
Có một lần, người hàng xóm chuyển chổ ở,  muốn bán một số đồ đạc không mang theo được. Ba bảo tôi mua giúp , tôi có ý muốn bớt chút đỉnh thì Ba rầy tôi, giọng nhẹ nhàng nhưng nghiêm khắc: - Người ta khó khăn nên mới bán , con có cho thêm thì cho sao lại muốn mua rẻ. Đừng để đồng tiền làm mất đi tình nghĩa chớ con.
Những vật dụng tôi mua của người ấy vẫn còn, mỗi lần thấy nó , tôi nghe như lời Ba còn đó...
Ngày Ba mất, người đến viếng rất đông, có những người tôi chưa từng gặp mặt , mỗi người đều có một kỷ niệm về Ba, mỗi người đều có sự nể phục Ba trong ý nghĩ.
Ba còn là tấm gương cho chúng tôi về sự hiếu thảo, chúng tôi lớn lên tận mắt thấy những việc Ba làm, được nghe những lời ba dạy, tôi thầm nghĩ mình thật may mắn khi được làm con gái của Ba.
HƯỚNG DƯƠNG



Thứ Bảy, 21 tháng 12, 2013

NHỚ ĐÔNG ( HỌA THƠ ANH CAO )

CHIỀU ĐÔNG
Sương lạnh mờ giăng đã tiết đông
Năm tàn tháng lụn vẫn xuôi dòng
Cành khô tơ mảnh vương vài sợi
Nắng nhạt mai chùm nở mấy bông
Trên đỉnh trơ thêm màu tóc bạc
Cuối trời lặn khuất áng mây hồng
Bương càng mệt mỏi thân cô lữ
Chỉ chút hành tàng lỡ ước mong.
Cao Linh Tử
.


Nhớ Đông
Ngắm nhìn trời đất đã vào đông
Lòng bỗng bâng khuâng vội mấy dòng
Nhớ áng mây giăng viền đỉnh núi
Thương làn gió thoảng động hàng bông
Cành xanh sương phủ phai màu biếc
Hoa thắm mưa trôi nhạt sắc hồng
Cảnh cũ chợt về trong ký ức
Chênh chao giây phút nỗi chờ mong
Hướng Dương

Thứ Sáu, 6 tháng 12, 2013

KỶ NIỆM

.
KỶ NIỆM .
Mấy hôm nay trời trở lạnh, chợt nhớ đã gần đến Giáng Sinh rồi . Mình đạo Phật nên ngày lễ Noel chỉ là một ngày như mọi ngày nhưng vẫn có những kỷ niệm khó quên với ngày xưa ấy.
Ngày các con còn nhỏ, cách đây cũng hơn 20 năm, vì đi làm xa nên con được gởi Ngoại, vậy là đến đêm Giáng sinh phải nhờ Ba mẹ mình đặt một gói bánh trên gối con để khi sáng hôm sau thức giấc, con sẽ vui mừng vì đã ngoan nên ông già Noel cho quà .
Rồi đến những năm sau này, tuy không xa con nữa thì gói bánh vẫn được đặt trên gối khi mùa Giáng sinh về.
Các đứa trẻ lớn lên, thằng anh khôn ngoan hơn nên đã biết bí mật khi một lần thức để rình xem '' ông già Noel '' chỉ có con em là rất ngây thơ nên chẳng biết gì cả.
Một lần vì bận công việc nên đêm đó mình không mua bánh kịp, vậy là phải an ủi con: Chắc là năm nay trẻ ngoan nhiều quá, ông già Noel không đi kịp đến nhà mình, có khi tối mai ông đến đó, chứ con ngoan lắm mà.
Rồi sáng hôm sau, gói quà vẫn có trên gối của con, nó vui mừng lắm. Chỉ có thằng anh thì nói vu vơ: Tại ông già Noel bận quá chưa đi lấy bánh được.
Chú út thì thực tế hơn khi bạn bè toàn trẻ có đạo nên chỉ nói: ông già Noel biết nhà mình mà ... rồi cười hihihi thích thú.
Các đứa trẻ của mình vui hay buồn không phải vì gói bánh mà chúng chỉ sợ vì không ngoan nên không có quà.
Bây giờ chúng đã lớn, đã đi làm xa ,mỗi mùa Noel mình không có dịp đặt lên gối chúng những món bánh mà chúng thích, để được nhìn ánh mắt vui mừng, để được nghe tiếng reo: Má ơi! Con ngoan rồi, được ông già Noel cho quà rồi nè má.
Và mình giả bộ ngạc nhiên: Ô , vậy à, tối qua má ngủ say nên chẳng hay gì cả. Con má rất ngoan mà.
Noel là kỷ niệm với mình như thế.
Hướng Dương .

Chủ Nhật, 1 tháng 12, 2013

NHỚ QUÊ



Từ độ xa rồi nơi dấu yêu
Mỗi ngày theo mãi bóng chim chiều
Cõi lòng đau đáu tìm hương lúa
Khóe mắt cay cay gởi cánh diều
Vọng tưởng cha xưa thân khắc khổ
Luyến thương mẹ yếu dáng liêu xiêu
Nỗi riêng ray rức dòng tâm sự
Nhớ lắm quê ơi! nhớ thật nhiều.
Hướng Dương
.
P/s: Cảm xúc từ bài thơ Chiều thương quê hương của anh Song Ngữ

Thứ Năm, 28 tháng 11, 2013

MẸ TÔI ( KỶ NIỆM NGÀY GIỖ NGOẠI )




Bà ngoại tôi mất khi mẹ tôi vừa tròn 5 tuổi.
Từ đó, mẹ thành mồ côi, thương con nên ông ngoại ở vậy , không đi bước nữa (một điều hiếm có ở quê tôi khi ai cũng muốn có nhiều con trai nối dõi nên thường có hai ba vợ)
Mẹ tôi là một phụ nữ sâu sắc và sống nội tâm. Mồ côi sớm nên mẹ rất đảm đang,vén khéo và mẹ được nhiều gia đình ngắm nghé lắm.
Năm mẹ 18 tuổi, ông ngoại qua đời sau cơn bạo bệnh, từ đó mẹ về ở với chú ruột cho đến lúc mãn tang ông Ngoại thì theo chồng - người mà ông ngoại đã định trước cho mẹ - con một gia đình nề nếp và có ăn học - là ba tôi.
Vì ba tôi làm việc ở Bến Tre nên sau ngày cưới, mẹ rời quê hương xứ Quảng để theo chồng, rồi bắt đầu những ngày tháng khó khăn khi mẹ sinh đứa con đầu lòng là tôi mà ba lại đi học vắng nhà. một mình mẹ phải xoay sở lo toan.
Mẹ bảo thuở ấy mẹ chưa biết gì hết mà tôi thì hay bệnh, mỗi lần tôi sốt vì mọc răng hay biết lật là mẹ khóc vì không có ai để hỏi, mẹ ôm tôi đi bác sĩ và thuộc nằm lòng những điều bác sĩ căn dặn. Mẹ học hỏi ở các cô lớn tuổi về cách nuôi con và chắt lọc kinh nghiệm cho mình.
Lúc nhỏ, tôi thường quấn quít bên mẹ để nghe kể chuyện: mẹ chẳng kể chuyện cổ tích mà kể thời khó khăn khi mẹ còn bé, mồ côi mẹ nên ông ngoại là người chăm sóc dạy dỗ cho mẹ nên người. Mẹ kể có lúc ông ngoại bệnh không ăn uống được, mẹ ngây thơ mừng rỡ khi khỏi phải nấu cơm để được đi chơi, Ông răn dạy mẹ bằng những lời lẽ chân tình và mẹ đã khóc vì hối lỗi
Mẹ kể lòng hiếu thảo của ông đối với ông bà Cố, sự hy sinh của ông khi tự nguyện ở nhà chăm lo ruộng nương để nuôi các em ăn học. Sau khi các em của ông học xong thì ông mới đi học lại lúc tuổi gần 40.
Qua lời kể của mẹ, tôi hình dung được người Ông đáng kính là người con chí hiếu, sống rất tình cảm, có tính ham học vô cùng, tôi thấy được nỗi buồn của mẹ khi mồ côi và tôi biết mình đang hạnh phúc vì có mẹ.
Tôi trở thành thiếu nữ, mẹ kể chuyện bổn phận của người phụ nữ đối với gia đình, chuyện giữ gìn sự êm ấm trong cuộc sống và lúc nào hình ảnh ba mẹ cũng được đem ra làm ví dụ điển hình cho tôi.
Mẹ rất thùy mị và kín đáo, chẳng bao giờ chúng tôi thấy mẹ và ba cãi nhau, mẹ biết hy sinh và nhường nhịn với gia đình chồng nên bên nội tôi ai cũng quý mến. Mẹ bảo : Phải biết kiềm chế khi buồn giận và nên có lòng vị tha thì tâm tư được nhẹ nhàng và mọi người sẽ yêu mến.
Những câu chuyện mẹ kể tự lúc nào đã thành bài học khi tôi vào đời, khi có gia đình và có con...

. Tôi đem những câu chuyện của mẹ ứng dụng vào cuộc sống của mình như là kinh nghiệm quý báu, tôi nhớ mẹ kể lúc chăm sóc chúng tôi, tôi nghĩ đến lời khuyên của mẹ mỗi khi có việc buồn phiền. Những lời dạy dỗ ấy, các câu chuyện kể ấy đã giúp tôi biết cách giáo dục con cái và tạo dựng một cuộc sống gia đình êm ấm
Đến bây giờ tôi vẫn ngưỡng mộ mẹ lắm với những kiến thức đã truyền đạt khi tôi còn nhỏ, chẳng lỗi thời chút nào, tôi nghĩ mẹ thật giỏi, thật hiểu biết trong khi do gia cảnh nên việc học của mẹ không được suôn sẻ.
Tuy mẹ không học cao, không có nhiều bằng cấp nhưng mẹ luôn là tấm gương sáng, là quyển sách đạo lý cho chúng tôi học tập.
Những bài học từ mẹ chúng tôi vẫn chưa học hết, vẫn cần có mẹ mỗi khi gặp rắc rối hay khó khăn và bao giờ lời mẹ cũng gần gũi với chúng tôi , giúp chị em tôi hiểu biết và thương yêu nhau nhiều hơn.
Mẹ là hạnh phúc của đời tôi và tôi sẽ luôn giữ gìn hạnh phúc ấy bên mình.
Hướng Dương
.

Thứ Bảy, 23 tháng 11, 2013

HỜN TRÁCH


Hờn giận ai kia bỏ chữ đồng
Để lòng quạnh quẽ lúc sang đông
Ân tình ta vẫn nồng men rượu 
Cái nghĩa người sao nhẹ cánh bông 
Mắt biếc chưa mờ tình nỡ dứt 
Môi hồng còn thắm nụ đành bong 
Hẹn hò chi kiếp sau đền trả
Duyên số rủi may sợ phập phồng
Hướng Dương
23/11/2013

Thứ Sáu, 22 tháng 11, 2013

CÔ GIÁO CỦA CON TÔI VÀ CUỘC THI VIẾT '' THẦY VÀ TRÒ ''



.CÔ GIÁO VŨ THỊ MỴ ( ÁO XANH ) VÀ HƯỚNG DƯƠNG

.

.
Cuộc thi viết: Thầy và trò 
Món nợ ân tình
19-07-2013 12:51
Người Thầy là hình tượng cao quý luôn được mọi thế hệ học sinh kính trọng và nhớ đến. Những lời tri ân, những câu chúc tụng có lẽ cũng không nói lên hết  phẩm chất và sự tận tâm, nhiệt tình của thầy cô. Không chỉ học sinh mới nhớ đến Thầy cô, là phụ huynh tôi thấy mình nợ các giáo viên đã từng dạy dỗ con tôi một món nợ ân tình rất lớn.

Lớp 9A1 năm học 2002-2003 trường THCS
   Nguyễn Công Trứ,  xã Suối Nghệ do cô Bảy làm chủ nhiệm

Niên học 2002 – 2003, con trai vào lớp 9. Gia đình tôi lúc ấy rất cơ cực, nhà ở sâu trong ruộng nên mỗi lần đến trường cháu phải đi bộ đến hơn 3 cây số. Chủ nhiệm lớp năm ấy là cô Nguyễn thị Bảy, rất quan tâm đến học sinh, cô thường hay tới nhà học trò để tìm hiểu hoàn cảnh  các cháu. Gia đình tôi cũng được cô giáo đến thăm, lần đầu đi trên bờ ruộng khi vào nhà tôi, không quen nên cả cô và thầy, chồng của cô, bị ngã và bẩn quần áo. Cứ tưởng như vây chắc cô không đến nữa, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn vào thăm và giúp đỡ cháu học tập.

Thi tuyển vào lớp 10  con trai tôi đậu trường chuyên, nhà khó khăn nên niềm vui không át được nỗi lo tiền bạc cho cháu đi học, nhưng thầy cô ở trường đã đến động viên gia đình rất nhiều. Cô Bảy cũng vậy, ngày cháu sắp nhập học cô tự tay may cho chiếc áo trắng, nhìn cô đem áo vào nhà và gọi cháu mặc thử, tôi rưng rưng muốn khóc, xúc động vì tấm chân tình của cô.

Khi con xuống trường, chưa đăng ký ở ký túc xá  kịp nên phải mướn nhà trọ ngoài ở tạm, cô cùng chồng xuống tận Vũng Tàu để xem cuộc sống của cháu thế nào, nơi trọ có an ninh và yên tĩnh không?  Mỗi khi có dịp là vợ chồng cô lại đi thăm, trong khi tôi vì lo sinh kế nên đầu tắt mặt tối không còn thời giờ chăm sóc đến con nữa. Mọi sinh hoạt, học hành của cháu đều được các thầy cô ở trường nắm rõ và giúp đỡ kịp thời,  nhiều lúc tôi có cảm tưởng con mình là con chung của các thầy cô giáo vậy.

Vào trường chuyên , cháu được thầy cô của trường thương yêu dìu dắt  nên học hành rất tiến bộ, cuối năm lớp 12 một cú sốc trong học tập làm cháu chán nản và bỏ học. Vì ở xa nên mọi sinh hoạt của con, tôi không được biết kịp thời. Có những hôm không thấy cháu đi học, vậy là  sau tiết dạy, cô Vũ thị Mỵ  chủ nhiệm lớp 12 Hóa của cháu chạy xe khắp các quán game Vũng Tàu để tìm.
 


Cô Vũ thị Mỵ, “người mẹ” của lớp 12 Hóa

Có những đêm sợ cháu trốn đi chơi, thầy hiệu trưởng đến tận ký túc xá để kiểm tra. Không gặp được cháu, thầy để lại bức thư với những lời khuyên bảo chân tình thật cảm động. Được tin học trò cũ học hành sa sút, cô Bảy nhiều lần tìm để bảo ban nhưng vì mặc cảm, cháu cố tình tránh né. Thầy hiệu trưởng gặp riêng và giảng giải điều hay lẽ phải, cô Mỵ khuyên răn như người mẹ đối với con mình...Những tình cảm của thầy cô làm cháu thay đổi suy nghĩ, ân hận và trở lại học hành đàng hoàng...

Hôm nay cháu tốt nghiệp đại học với bằng giỏi, có việc làm ổn định và đã trưởng thành, đó là nhờ vào sự thương mến và  tấm lòng bao dung cao cả của thầy cô dành cho học trò.

Thời phong kiến vị trí người Thầy tôn kính được đặt trên cha mẹ, trong hoàn cảnh nào tôi cũng thấy đúng, ngoài kiến thức được thầy cô truyền thụ, những ân tình cao quý  đã vực cháu dậy khi vấp ngã, cho cháu lòng tin yêu cuộc sống khi vào đời. Tự trong sâu thẳm của lòng, tôi luôn ghi nhớ công ơn ấy và nhắc nhở con phải sống sao cho xứng đáng với niềm tin, tình thương yêu mà thầy cô đã dành cho.

Đó là cũng là lời tri ân chân thành gởi đến Thầy cô giáo của gia đình tôi.

                                                                                     Bài, ảnh: Đỗ Thị Ngọc Cầm

Thứ Tư, 13 tháng 11, 2013

TRI ÂN THẦY



Gởi về Thầy bao tình cảm thân thương
Con gìn giữ rất lâu trong ký ức
Những thương nhớ lắng sâu và chân thật
Lại theo về với trường lớp ngày xưa
.
Như còn nghe tiếng thầy giảng sớm trưa
Bài đạo đức hôm xưa con đã học
Lời nhân nghĩa khắc ghi trong tim óc
Mang vào đời con làm vốn mưu sinh
.
Con nhớ hoài ánh mắt thật bao dung
Lời khuyên nhủ mỗi khi con có lỗi
Con nhớ lắm ơn thầy cao vời vợi
Luôn mong sao con sẽ được nên người
.
Nhớ đôi môi thầy luôn nở nụ cười
Khi trò nhỏ hiền ngoan và chăm chỉ
Dẫu khó nhọc thầy không hề ngơi nghĩ
Thắp cho con ánh sáng đến mai sau
.
Bởi yêu nghề thầy chẳng ngại gian lao
Mang tâm huyết truyền lưu bao thế hệ
Thầy rèn đức luyện tài cho đàn trẻ
Yêu nước non, yêu nòi giống Lạc Hồng
.
Lời thầy xưa con ghi mãi trong lòng
Thầm nhắc nhở giữ tâm mình trong sáng
Câu tri ân vẫn đậm đà năm tháng
Cả đời này con nhớ mãi Thầy ơi!
Hướng Dương
.

Thứ Bảy, 2 tháng 11, 2013

HUYỄN MỘNG


Ôi ! 3G...

Mình dùng mạng 3G vì hay di chuyển , mấy lúc trước đăng ký mức cước tối đa nên đi thăm bạn bè thoải mái, mở các trang web đọc và xem vô tư luôn.
Sáng nay,  mới mở có cái gmail, trang blog cá nhân , facebook...  xem trong vòng 30 phút , kiểm tra tài khoản bay vèo hết 10.000đ , chưa kịp đến thăm ai hay comment cho ai cả.
Đó là chỉ vào mấy trang nhẹ dung lượng nhất, sáng hôm qua khi chưa biết nhà mạng xóa mức cước tối đa, mình theo thói quen đến nhà bạn bè, mở gmail, facebook , đọc mấy trang báo điện tử... trong khoản hơn  tiếng đồng hồ . Nhóc của mình đt về bảo má kiểm tra tài khoản thì ôi thôi : mất gần 50.000đ
Tắt máy mà lòng còn tức... vì cùng lúc không còn dịch vụ thì giá cước cũng tăng 350%
Trừ những doanh nghiệp giao thông vận tải , phần đông đối tượng dùng mạng 3G là học sinh sinh viên, vùng sâu vùng xa và những người hay di chuyển không thể dùng mạng cáp hay wifi được ( ... hichichic trong đó có mình...) Nhà mạng 3G  làm kiểu này chắc mình phải tìm hướng khác thôi, chứ như mức cước đó dầu mỗi tháng có tiết kiệm thì mình vẫn tiêu tốn hết gần 2 triệu đồng khi tham gia internet . Một con số không nhỏ tí nào.
Không biết nhà mạng có suy nghĩ lại không nhỉ ?
Hướng Dương


Thứ Tư, 30 tháng 10, 2013

CẢNH NGHÈO

Sáng nay, lúc đi chợ chợt thấy người hàng xóm hớt hải chạy vào trạm xá thôn, tôi nghe loáng thoáng: Đưa mẹ mày đi cấp cứu mà không có tiền làm sao đi, chạy đâu kiếm đi... rồi về bán nhà trả cũng được.
Tôi theo chân vào trạm xá , vợ anh ấy đang nằm trên giường bệnh, mắt nhắm hờ, miệng há hốc thở nặng nhọc ...
Tôi bảo: chị bịnh dữ vậy à, anh gọi xe cấp cứu chưa ? anh bảo chờ mấy đứa nhỏ mà nó chưa về, rồi quay ra quát con: gọi nó về lẹ lên , mẹ mày hấp hối rồi .
Tôi không cầm lòng được, trao anh số tiền của mình và hối anh đưa chị đi gấp.
Đứa con trai chạy vào bảo: có được 800 ngàn rồi....
 Vừa lúc taxi cũng đến, hai đứa con bồng mẹ lên xe đi đến bệnh viện Bà Rịa
Vợ chồng anh nhà nghèo, lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, đất đai không có , ngày mới vào SN, chính quyền thôn thấy khó khăn nên cho miếng đất làm nhà, gia đình anh ở cho đến nay.
Con cái đông lại không đủ điều kiện ăn học nên đứa nào lớn lên cũng đi làm thuê cuốc mướn.
Hai đứa con gái có chồng, kinh tế thiếu trước hụt sau nên anh chị cũng không nhờ đỡ gì được.
Chị tuổi ngoài năm mươi, người ốm nhom chỉ độ hơn 30k ,  nếu gặp mặt thì hẳn những người bằng tuổi chị sẽ gọi là ... chị hay là cô ... vì chị rất già so với tuổi, đó là kết quả của tháng ngày khổ cực và thiếu thốn.
Đi bệnh viện với 800 ngàn, không biết anh làm sao lo bệnh cho chị , chị cũng được cấp bảo hiểm y tế  nhưng phần thuốc men viện phí và những thứ không tên khác...làm sao đủ đây.
Nghĩ mà thương chị , ngẫm lại thấy mình thật may mắn và hạnh phúc
Hướng Dương


Thứ Ba, 29 tháng 10, 2013

BÀI THƠ KHÔNG NGĂN NẮP




Ai cũng có rất nhiều mơ ước
Không phải bao giờ
Ước mơ cũng trở thành hiện thực
Để lòng buồn khi vuột khỏi tầm tay
Mơ ước của tôi
Cũng đời thường và rất nhỏ nhoi...
Một ước mơ cả đời luôn ray rức
Từ ngày thơ
Tôi có những ước mơ
Trong veo như làn nước xanh buổi sớm
Mát lành như cơn gió
Rạng rỡ như ánh bình minh
Tôi đắm chìm trong những ước mơ
Tôi sống trong tình yêu thiên nhiên và tạo vật
Mỗi ngày theo Ba ra đồng
Từ rất sớm
Sương khuya còn đọng trên lá cây
Vành trăng còn trên giữa đỉnh trời
Tôi cùng Ba cuốc đất đến hừng đông
Vì thế
Mắt tôi được xem chuyển đổi
Giữa đêm đen và bình minh rực rỡ
Được ngắm chân trời bừng ánh đỏ
Hít sâu vào lồng ngực hạt không khí trinh nguyên
Tôi làm bao bài thơ
Tôi viết bao lời văn trong trẻo
Ca ngợi ngày vừa lên , đêm tàn lụi
Đọc cho Ba nghe , ba chỉ mĩm cười
Nhưng tôi biết Ba tôi rất vui
Dẫu gia đình đang trong cơn khốn khó
Tâm hồn tôi vẫn đầy những niềm tin
Trải bao thăng trầm
Tôi đã qua thuở thiếu niên
Cuộc đời không còn như mơ ước
Vần thơ tôi không còn rạo rực
Khi chờ đêm qua đón ánh bình minh
Đặt tên mình
Như muốn tìm về ký ức và mơ đến tương lai
Nhưng mơ ước thì nhiều mà ngày tôi ngắn ngủi
Tương lai dài lắm mà tay tôi không tầm với
Biết làm sao
Dẫu nước mắt có rơi
Vẫn không trôi được nỗi buồn
Dẫu có bao lời cay đắng
Vẫn không đủ gia vị vào cuộc sống

Tôi tập mĩm cười
Nụ cười luôn trên môi từ đó
Cả khi tuyệt vọng
Cả những khi tôi muốn chia xa
Hướng Dương
29/10/2013




Thứ Hai, 28 tháng 10, 2013

DUYÊN



Rồi Thu cũng bước chân đi
Sương khuya còn đọng chút gì ngày nao
Gởi hồn theo giấc chiêm bao
Soi gương chợt thấy hư hao muộn phiền
Âm thầm bao nỗi niềm riêng
Đời người còn một chữ Duyên ... xót lòng
Hướng Dương
28/10/2013

Thứ Năm, 24 tháng 10, 2013

CHỊ CẢ

Ngày còn nhỏ, vì là con đầu nên ba má luôn bảo HD phải làm gương cho em, biết nhường nhịn và có trách nhiệm với sự hư nên của em út. 
Vì thế người hay bị phạt là chị cả và thiệt thòi cũng hơi bị nhiều...
Nhưng chưa bao giờ HD thấy không yêu thương gia đình mình cả, đi xa cũng nhớ, thậm chí có lúc nhà khó khăn ba má không thể cho các con đủ ăn, đủ mặc và đến trường, ông bà Nội muốn nuôi bớt vài đứa cháu, chị em HD cũng không thể xa ba má mình được, ở nhà ông bà mà nước mắt cứ chực tuôn rơi. và chị cả tình nguyện thôi học để phụ giúp ba má nuôi các em khôn lớn.
Nhờ vậy, cả gia đình luôn đoàn tụ và gắn bó với bao kỷ niệm thân thương
Hướng Dương



Thứ Hai, 21 tháng 10, 2013

CHỢ CỒN NGÀY XƯA



Sáng nào Hướng Dương cũng có thói quen đọc báo mạng, rồi vào các trang blog của bạn bè để đọc bài và comment .
Sáng nay cũng vậy, trong lúc đi thăm blog bạn bè bỗng thấy một dòng chữ chú thích ảnh in vào mắt : Chợ Cồn Đà Nẵng ngày xưa...

Vui quá, Hướng Dương copy tấm ảnh về facebook luôn... chợt nhớ mùa thu năm 1975 ba má dẫn chị em HD về quê, HD đã được vào chợ Cồn để ăn bún mắm ...
Từ đó , HD biết Đà Nẵng.
Những năm sống ở Đà Nẵng thật vui và nhiều kỷ niệm, thời gian trôi qua nhanh, HD đã thành dân Đà Nẵng và đâm ghiền món bún mắm , ly chè thập cẩm mà hầu như ngày nào HD cũng được ăn.
Nhớ ngày ấy HD luôn '' tính toán '' thật giỏi để được ăn cả hai món ruột ấy trong ngày :
- Này nhé, Cô ruột và bà Nội là hai người hay cho tiền Hướng Dương ăn hàng . Biết ý cô lúc nào cũng nói '' ăn cho chắc bụng '' nên khi cô hỏi : ăn gì ... thì Hướng Dương sẽ trả lời cô là : con ăn bún mắm
Vậy là cô sẽ cho HD một tô bún mắm '' ăn cho no ''
Xong rồi thế nào HD cũng được bà cho tiền ăn chè vì lần nào bà cũng bảo '' ăn bún rồi thì ăn chè hỉ ''
hihihi
Có lẽ vì thế mà ngày ấy HD tròn trịa lắm...
Bây giờ, gần 40 năm trôi qua, Đà Nẵng vẫn là miền quê hương mà HD luôn muốn về thăm lại, muốn được ngồi trước gánh bún mắm để ăn một tô '' thuần chất '' chợ Cồn...

Nhìn tấm ảnh, tưởng tượng ngày xưa mình cũng hòa trong dòng người vào chợ, chợt thấy lòng bồi hồi , xao xuyến nhớ Đà Nẵng của một thời xa xưa
Hướng Dương

Chủ Nhật, 29 tháng 9, 2013

MÙA GẶT





MÙA GẶT

Đồng ruộng vào thu ửng sắc vàng
Xạc xào tiếng gió gọi mùa sang
Nồng nàn hương ngọt lòng vương vấn
Óng ánh sợi hồng nắng tỏa lan
Đàn sẻ ríu ran đùa nhánh lúa
Cánh cò chấp chới xoãi không gian
Rộn ràng thôn xóm vui ngày gặt
Già trẻ hân hoan đón hạt vàng
Hướng Dương


.

Thứ Ba, 24 tháng 9, 2013

TÂM SỰ




Chênh chếch vầng trăng phía cuối trời
Lặng dòng tâm sự thả hồn trôi
Nỗi buồn chợt ngấm vào sâu thẳm
Để ngấn hoen mi - lệ đẫm rồi
...
Bước chẳng còn vui với tháng ngày
Cuộc đời sao nỡ rót men cay
Rưng rưng buồn dấu vào đôi mắt
Thương kiếp ai kia vẫn miệt mài
Hướng Dương

Thứ Năm, 12 tháng 9, 2013

TẬP HỌA THƠ ( THƠ VUI )



Tập họa thơ

Tìm tứ, ghép từ,chọn ý hay
Loay hoay chỉnh sửa suốt bao ngày
Sáng ngây ngất ngắm hoa trêu gió 
Đêm ngẩn ngơ nhìn nguyệt ghẹo mây
Gieo nỗi nhớ nhung... từng nét lượn 
Khơi niềm thương mến... những vần bay
Say sưa chép lại bài thơ mới
Bờ lốc Hướng Dương đem post ngay
...

Hướng Dương

Chủ Nhật, 1 tháng 9, 2013

LƯU LUYẾN MÙA THU



Tự bao giờ …
Ta thương nhớ mùa Thu
Nghe gió thoảng ngỡ chân ai bước khẽ
Nhìn chiếc lá rụng vàng sân lặng lẽ
Lại mơ hồ như thấy dáng Thu qua
.
Tự bao giờ …
Sao ai vội chia xa
Ta ở lại –tiếc duyên đầu dang dở
Gom chút nắng- còn thừa - mùa Hạ đỏ
Trao cho Thu- thêm hơi ấm yêu thương
.
 

Tự bao giờ…
Lòng bỗng thấy vấn vương
Mơ Thu đến- Môi thơm cười xinh xắn
Cho Ta được - nếm vị yêu chát đắng
Rồi để hồn - xao xuyến - những chiều mưa

.
Để bây giờ...
Lòng nhớ quá ngày xưa
Nhớ kỷ niệm - nhạt nhòa trong ký ức
Như sương mỏng - lung linh - trong tiềm thức
Mới hay rằng - Ta lưu luyến mùa Thu
Hướng Dương
.


Thứ Sáu, 23 tháng 8, 2013

CẢM TÁC THU





Trời thu bàng bạc màu sương
Gió heo may chợt vấn vương cõi lòng
Hỏi người còn nhớ đến không?
Chiều thu năm ấy - thầm mong ngày về
Bây giờ cách nẻo sơn khê
Thu tàn - thu đến - lời thề bỏ quên
Chỉ còn chiếc lá bên thềm
Giữ hoài ký ức - như thêm giọt buồn...
Hướng Dương
23/08/2013

Thứ Tư, 21 tháng 8, 2013

VIẾT CHO MẸ MÙA HIẾU HẠNH

Mẹ ơi!
Con thật hạnh phúc khi làm con của mẹ, được đắm mình trong lời ru êm ái đưa con vào giấc ngủ, được lớn lên bằng dòng sữa ngọt ngào. Mẹ đem hơi ấm mỗi khi đông về giá buốt, che mát đời con bằng tình cảm cao vời.
Ngày còn nhỏ, con cảm nhận tình mẹ qua những đường lược mẹ chải mái tóc cho con, cảm nhận bằng mũi kim mẹ đơm chiếc khuy áo đứt. Đi học, mẹ hay dúi vào tay con chiếc bánh, đưa con đến trường, chờ con khuất vào sau cánh cửa lớp, mẹ mới yên tâm ra về.

Ngày còn nhỏ, nhận tình cảm yêu thương từ mẹ, được mẹ quạt ru, vỗ về... con cứ nghĩ làm mẹ thì phải vậy, mẹ có trên đời cũng bình thường như sông, suối trời ,mây ...
Lớn lên, va chạm với cuộc đời, con mới biết rằng những khi vui buồn, những lúc vấp ngã mẹ đều đem đến cho con sự bình yên, thanh thản.
Bao nhiêu buồn lo, bao nhiêu khổ cực mẹ "giấu" sau ánh mắt để con thơ yên tâm vững bước trên đường đời.
Chưa bao giờ mẹ dành riêng mẹ một phút an nhàn, vậy mà mẹ hay nhắc nhở con nghỉ ngơi kẻo mệt. Mẹ chăm lo cho con từng chút mà quên rằng con đang còn trẻ, mẹ thì tuổi đã già.
Vì làm lụng vất vả nuôi con nên về già, lúc trở trời, mẹ hay bị đau nhức, nhưng mẹ lại giấu con, mẹ bảo: tuổi già thường vậy...
Mẹ mong ngóng chúng con từng ngày nhưng chúng con ít khi có thời gian quan tâm đến mẹ.
Tháng bảy mùa hiếu hạnh, nhìn hoa trắng mẹ cài trên áo, con biết mẹ không thể vĩnh cữu bên con. 
Con xúc động nhớ công ơn sinh thành, thầm nghĩ mình còn nhiều thiếu sót quá, lúc nào cũng để cho mẹ lo lắng chăm sóc dẫu đã trưởng thành
Những gì con làm cho mẹ không được bao nhiêu cả, mà con chỉ vô tư tận hưởng tình cảm bao la của mẹ dành cho.
Mẹ ơi! Bao giờ con mới hiểu hết mẹ hiền?
Một mùa Vu Lan nữa đã về, con cầu xin sức khỏe và an lành cho Mẹ, để con được gần gũi cận kề, để luôn nhìn thấy Mẹ vui lúc tuổi già xế bóng, để chúng con được báo đáp công ơn dẫu đó chỉ là hạt muối nhỏ giữa lòng biển khơi mênh mông Tình Mẹ.
Hướng Dương


Thứ Hai, 19 tháng 8, 2013

TÂM SỰ CỦA MẸ

Mấy hôm nay phải lo cho con đi học xa nhà, phần sắp đến ngày giỗ bà Ngoại nên Hướng Dương không vào blog trả lời comment và đi thăm bạn bè được. Mong các anh chị và các bạn thông cảm nhé.Ngày Vu Lan cũng là ngày giỗ của Bà, nên mẹ HD buồn lắm. Chẳng biết an ủi mẹ thế nào nên HD chỉ có đôi dòng chia sẻ với mẹ thôi


.TÂM SỰ CỦA MẸ


Mỗi mùa thu lòng mẹ lại rưng buồn
Khi hoa trắng âm thầm cài trên áo
Con đã thấy ánh mắt Người ảo não
Rồi thẩn thờ nhìn vào cõi xa xôi
.
Mấy tuổi đầu mẹ đã chịu mồ côi
Thiếu hơi ấm, lẻ loi trong giấc ngủ
Thương mẹ lắm tình mẫu từ chưa đủ
Nên nghẹn ngào trong nhịp võng à ơi
.
Nỗi niềm nầy biết đến lúc nào vơi
Mẹ lặng lẽ - giấu vào trong nước mắt
Rằm tháng bảy ngày mẹ đau buồn nhất
Đó là ngày Bà bỏ mẹ ra đi...
.
Đến bây giờ màu hoa trắng phân ly
Trên áo mẹ mỗi khi Vu Lan đến
Con hạnh phúc khi được cài hoa thắm
Thấy thương nhiều, thương lắm mẹ yêu ơi.
.
HƯỚNG DƯƠNG

Thứ Năm, 15 tháng 8, 2013

NGANG TRÁI










Trái ngang hoa nở lại sai mùa
Lặng lẽ đêm thầm nghe gió khua
Thương xót cung đàn sao rẽ nhịp
Ngậm ngùi duyên nợ cũng xa đưa
Hồng nhan lận đận khơi nguồn đắng
Má phấn long đong nếm vị chua
Đành chịu số phần do định trước
Chạnh lòng chợt nhớ tuổi thơ xưa
HƯỚNG DƯƠNG

BÀI HỌA

KHÔNG ĐỀ
Hoài công quay lại tháng ngày xưa
Chỉ thấy ồn ào nhịp trống khua
Mép nước lập lờ con cá lặn
Mặt sông nhộn nhạo chuyến đò đưa
Tình xa vẫn đậm hương nồng ấm
Nghĩa cũ dần vơi vị ngút chua
Hè cạn, nắng mưa đà đổi sắc
Thu sang, sương gió cũng thay mùa
HẠT CÁT

Thứ Hai, 12 tháng 8, 2013

CÔ GÁI ĐI TÌM HẠNH PHÚC (Truyện nước ngoài)

Tác giả: Amanda Chong Wei Zhen
Dịch giả: Trang Anh
Vài dòng về tác giả: AMANDA CHONG WEI - ZHEN 15 tuổi. Cô bé người Singapore của Trường nữ sinh Raffles - đã nổi lên thành một hiện tượng trong làng văn chương của đảo quốc này. Cô vừa đoạt giải thưởng cao nhất trong cuộc thi viết truyện ngắn (bằng tiếng Anh) của Khối cộng đồng Anh sau khi vượt qua hơn 5.300 truyện ngắn dự thi từ 52 quốc gia trong khối. Truyện ngắn Cô gái đi tìm hạnh phúc nói về sự mâu thuẫn thế hệ và mâu thuẫn giá trị trong một đất nước Singapore đang chuyển đổi nhanh chóng thành một quốc gia phát triển.
(Xin được nhắc lại, tác giả truyện ngắn này chỉ mới... 15 tuổi).

.
Bà cụ ngồi ở băng sau chiếc xe mui trần đang băng băng trên xa lộ, ghì chặt bịch nilông trên áo như sợ một cơn gió đến cuỗm mất.
Bà không quen với tốc độ cao như thế.
Cánh tay run run siết lại chiếc dây an toàn, song bà vẫn lưu ý không để các ngón tay sần sùi chạm vào chiếc ghế da bóng lưỡng.
Con gái bà đã dặn bà đừng làm bẩn ghế: "Má à, trên nền màu trắng dấu tay coi lộ liễu lắm đó".
Con gái của bà, Bee Choo, vừa lái xe vừa tuôn vào chiếc điện thoại di động màu bạc mảnh mai những từ ngữ to tát mà một bà cụ già giỏi lắm cũng chỉ hiểu được lờ mờ: "tài chính", "thanh toán", "tài sản", "đầu tư". Giọng nói của cô đanh, trầm và nghe là lạ.
Bee Choo của bà ăn nói cứ như các cô gái nước ngoài trên truyền hình. Nó nói bằng giọng Mỹ cơ đấy. Bà cụ tặc lưỡi, vẻ phật ý.
"Tôi dứt khoát không lấy. Bán quách nó đi!" - con gái bà giận dữ thốt lên, chân nhấn ga tăng tốc. Những móng tay cắt tỉa hoàn hảo bồn chồn bấu chặt vào tay lái.

"Không giao dịch gì hết!" - cô quát lên, tắt máy di động rồi giận dữ quẳng nó ra băng sau.
Chiếc điện thoại đập trúng trán bà cụ rồi trượt xuống vạt áo.
Bà cụ lặng lẽ nhặt lên, chìa trả cho con gái. - Con xin lỗi má - cô ta nói, bỏ hẳn giọng Mỹ, chuyển sang giọng Quan Thoại - con có một khách hàng lớn ở Mỹ. Có nhiều chuyện lộn xộn lắm. Bà cụ gật đầu vẻ am hiểu.
Con gái bà làm ăn lớn và rất quan trọng. Bee Choo nhìn mẹ qua kính chiếu hậu, tự hỏi không biết bà cụ đang nghĩ gì.
Bộ mặt nhăn nheo của mẹ cô luôn mang cái vẻ khó hiểu nào đó.
Chuông điện thoại lại reo. Một âm thanh nhân tạo vui nhộn kiểu kỹ thuật số làm vỡ tan sự im lặng nặng trĩu.

- Beatrice hả! Đúng rồi, Elaine đây. Elaine.
Bà cụ nhăn mặt. Mình đặt tên nó là Elaine hồi nào đâu? Bà sực nhớ con gái bà có nói rằng một cái tên Anh là rất quan trọng cho việc "hòa mạng", tên Trung Quốc người ta hay quên lắm.
- Ồ, trưa nay tui gặp bồ không được đâu. Tui phải đưa bà cốt đi chùa làm mấy cái thủ tục lễ bái lẩm cẩm của bả.

Bà cốt. Bà cụ hiểu rõ lắm chứ, ấy là nói về bà. Con gái bà cứ tưởng rằng bà không nói ra thì có nghĩa là bà không hiểu gì.
- Ừ, biết rồi! Đệm xe tui sẽ lấm đầy tàn nhang chứ gì?
Bà cụ dán mắt vào cặp môi cô con gái, tay bà bấu lấy bịch nilông đầy vẻ phòng thủ. Chiếc xe êm ả rẽ vào sân chùa. Trông nó có phần lòe loẹt bên sắc thái nhợt nhạt của nóc chùa cổ kính. Bà cụ bước ra khỏi băng sau, thả những bước không vội vã về phía chính điện. Con gái bà cũng bước ra khỏi xe trong bộ y phục doanh nhân và giày cao gót. Cô rảo bước theo mẹ, vừa quệt lại son môi.
- Má, con đợi bên ngoài nhe. Con phải gọi điện thoại, có chuyện quan trọng lắm - cô nói, chẳng buồn che giấu sự ghê tởm mùi khói nhang. Bà cụ rón rén bước vào chùa, châm nén nhang. Bà cung kính quì xuống, lẩm nhẩm những lời cầu nguyện hằng ngày mà giờ đây bà đã thuộc làu làu.
- Tạ ơn Trời Phật phù hộ độ trì cho con gái con mấy năm qua. Con cầu xin gì nó cũng đều được toại nguyện. Trẻ như nó mà đã có đủ mọi thứ trên đời. - Nó có một căn nhà lớn với cả bể bơi, còn có cả người giúp việc nữa vì nó hay vụng về lắm, chẳng khâu vá, cơm nước gì được cả. Chuyện tình duyên của nó cũng sáng sủa nữa. Nó đang yêu một ang moh (phương ngữ, chỉ người Kavkaz) giàu có và đẹp trai lắm. - Công ty của nó nay là công ty tài chính hàng đầu. Ngay đến đám đàn ông cũng phải tuân lệnh nó. Nó đang sống một cuộc đời hoàn hảo. Trời Phật đã ban cho nó mọi thứ, chỉ thiếu có mỗi hạnh phúc mà thôi. - Con cầu xin Trời Phật tha thứ cho nó dù nó có hơi mất gốc do mải mê chạy theo công danh. - Điều Người trông thấy không đúng chút nào đâu. Nó rất có hiếu với con. Nó cho con một căn phòng trong ngôi nhà lớn của nó. Nó cũng chu cấp đầy đủ cho con. Nó hơi hỗn với con là vì con làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của nó. Phụ nữ trẻ không muốn bị mẹ già quấy rầy. Đó là do lỗi của con mà ra.
Bà cụ cầu nguyện thành khẩn đến mức nước mắt bà ứa ra. Cuối cùng, bà cúi đầu lạy rồi cắm nén nhang cháy phân nửa vào chiếc lư chứa đầy tàn. Bà cúi lạy thêm một lần nữa.

Bà cụ đã cầu nguyện cho con gái suốt 32 năm nay rồi. Khi bụng bà tròn lẳn như trái dưa, bà đã đến chùa cầu xin một đứa con trai. Rồi khi ngày sinh đến, đứa bé trượt ra khỏi bụng của bà. Nó khóc ré lên trông thật đáng yêu với những bắp chân bù bụ, đôi má hồng hào, nhưng... đó là một bé gái, không lầm lẫn vào đâu được nữa rồi. Chồng bà véo bà, đấm bà vì bà đã sinh ra một đứa bé vô dụng, không thể làm việc cũng như bảo tồn dòng họ. Thế rồi người phụ nữ vẫn cứ trở lại chùa cùng với bé gái mới sinh bọc trong chiếc xà rông đeo trước ngực. Bà cầu nguyện cho con gái bà lớn lên sẽ có đủ mọi thứ mà nó muốn. Chồng bà đã bỏ bà và bà cầu nguyện cho con bà về sau sẽ chẳng bao giờ phải lệ thuộc vào đàn ông. Mỗi ngày bà cầu nguyện cho con bà trở thành một phụ nữ tuyệt vời, một phụ nữ mà chính bà không bao giờ vươn tới được do quá nhu mì và ít học. Một phụ nữ nengkan, tức có khả năng làm tất cả những thứ gì mình dự định. Một phụ nữ áp đặt sự ngưỡng mộ vào tận trái tim của mỗi người đàn ông. Khi con bé mở miệng nói, trân châu sẽ tuôn ra theo, và đàn ông sẽ phải lắng nghe nó. Nó sẽ không giống như mình, bà cụ vừa cầu nguyện vừa đắm đuối ngắm cô con gái đang ngày một lớn lên và tách xa khỏi bà, thường nói bằng một thứ ngôn ngữ mà bà khó khăn lắm mới hiểu nổi. Bà ngắm nghía con gái của bà chuyển từ một bé gái ngoan ngoãn thành một cô gái công khai thách thức bà, gọi bà là laotu (cổ hủ). Nó muốn mẹ nó phải "hiện đại", một từ quá mới không có trong tiếng Hoa.
Giờ thì con gái bà đã trở nên quá thông minh đối với bà và bà cụ tự hỏi cớ sao bà lại cầu xin như thế. Trời Phật đã luôn dễ dãi trước những lời cầu xin dai dẳng của bà nhưng của cải và công danh chảy vào như nước đã chôn đi cả cội nguồn của cô gái, và giờ đây cô đang đứng đó không khuôn mặt, không bản sắc, chỉ còn dính vào mảnh đất của tổ tiên bằng một sợi chỉ mong manh. Con gái bà đã quên mất các giá trị của người mẹ. Những điều nó muốn thật quá sức phù du... Những ước muốn của phụ nữ hiện đại. Quyền lực, của cải, các cửa hàng thời trang cao cấp... Thế mà con gái bà vẫn chưa thể tìm thấy được hạnh phúc thực thụ. Bà cụ biết rằng không cần có nhiều thứ như thế người ta vẫn tìm được hạnh phúc. Khi con gái bà từ giã cõi đời, tất cả những thứ mà nó có sẽ chẳng còn là gì nữa. Người ta sẽ nhìn lại những thành tích của nó và nói rằng nó là một phụ nữ tầm cỡ nhưng rồi nó sẽ bị quên lãng khi cơn gió đầu tiên lùa qua... giống như tro tàn còn lại của những chiếc xe mui trần và biệt thự bằng hàng mã.
Bà cụ mong sao nó sẽ quay đầu lại. Bà mong sao có thể xóa đi tất cả những hoài vọng lớn lao của mình và những lời cầu nguyện dành cho nó. Giờ đây bà chỉ còn mỗi một ước nguyện: làm sao cho con gái bà được hạnh phúc. Bà nhìn ra cổng chùa. Bà thấy con gái bà đang nói chuyện điện thoại, chân mày nó nhíu lại vì giận dữ và lo lắng. Trên đỉnh cao cũng chẳng phải tốt lành gì, bà cụ thầm nghĩ. Từ trên đỉnh thì chỉ có một con đường để đi: đi xuống.
Bà cụ tỉ mẩn tháo bịch nilông rồi đổ ra trước bệ thờ một bịch bee hoon (mì bột gạo). Con gái bà thường chế nhạo bà chuyện cúng bái các vị Phật bằng sứ. Sao bà có thể khấn vái thành khẩn như thế và chờ đợi những mảnh sứ ấy bay đến giúp đỡ? Nhưng bản thân con gái của bà cũng có những vị thần của nó: những thần tượng của giàu sang, thành đạt và quyền lực mà nó lệ thuộc và thờ cúng mỗi ngày trong cuộc đời. Mỗi ngày là một sự truy tìm các thần tượng, và những thần tượng mà nó tôn thờ lại chẳng là gì cả so với vĩnh hằng. Tất cả những thứ mà con gái bà mong ước sẽ dần dần hút lấy sự sống bên trong nó, bỏ lại cho bà một chiếc vỏ sò vô hồn và rỗng tuếch trước bệ thờ. Bà cụ lặng ngắm những que nhang. Hơi nóng bốc lên những xà cột ọp ẹp có nguy cơ sụp đổ bất cứ giây phút nào. Phụ nữ hiện đại ngày nay, bà cụ thở dài nhẫn nhục khi cúi lạy lần cuối cùng về hướng đông để kết thúc buổi cầu nguyện. Phụ nữ hiện đại ngày nay muốn quá nhiều thứ đến mức đánh mất cả linh hồn rồi lại tự hỏi tại sao mình không tìm được nó. Que nhang của bà tan ra thành lớp tro xám mịn.
Bà gặp lại con gái ở ngoài cổng chùa. Vẻ bồn chồn, thất vọng vẫn nguyên vẹn trên khuôn mặt nó. Một biểu lộ rỗng tuếch, cứ như nó đang đào xới mảnh đất của những thèm muốn để tìm kiếm hạt mầm của hạnh phúc. Hai mẹ con lẳng lặng leo lên chiếc xe mui trần, rồi cô gái đưa xe ra xa lộ, lần này không phóng nhanh như lúc đến.
- Má à, - Bee Choo mở lời - con không biết nói sao với má đây. Mark và con đã bàn chuyện này rồi, tụi con định bán nhà lớn. Thị trường nhà đất đang có ăn thành thử tụi con muốn kiếm người bán nhà, cỡ 7 triệu (đôla Singapore - ND) là được. Tụi con định kiếm một căn hộ khang trang nào đó. Có một căn ở phố Orchard hạp ý con lắm. Khi nào về đó, tụi con sẽ cho con bé làm nghỉ việc để có chỗ rộng rãi hơn... Bà cụ gật gù vẻ am hiểu. Bee Choo khó nhọc nuốt nước miếng.
- Tụi con sẽ mướn người tới dọn dẹp và ăn uống ở ngoài, thế là ổn. Nhưng con bé làm nghỉ rồi thì không có ai chăm sóc má. Má ở nhà một mình chắc là buồn dữ lắm. Với lại căn hộ cũng chật chội nữa. - Tụi con suy nghĩ chuyện này lâu lắm rồi. Tụi con nghĩ tốt nhất là má đến sống ở chỗ mới. Có một căn nhà gần Hougang, một căn nhà của Giáo hội Công giáo. Nhà này tốt lắm, má à.

Bà cụ không hề ngước mặt. - Con đã đến đó rồi. Bà quản lý nói bả sẵn sàng nhận má. Nhà này vừa đẹp vừa có vườn tược, lại có cả đống người già để làm bạn với má! Con đâu có nhiều thời gian để gần gũi má, ở đó thế nào má cũng vui hơn. "Ở đó má vui hơn thật mà," cô gái lặp lại như để khẳng định với chính mình. Lần này bà cụ không còn bịch nilông đựng thực phẩm nào để mà ghì chặt trên áo nữa rồi. Bà bặm môi siết lại dây an toàn, cứ như nó bảo vệ được bà trước cô con gái đang muốn tống khứ bà đi.
Bà ngồi ngập vào trong chiếc ghế da, mặc cho đôi vai thõng xuống và các ngón tay in dấu trên lớp bọc ghế trắng muốt. - Má? - con gái bà cất tiếng gọi, tìm kiếm bà qua chiếc kính chiếu hậu - Má ổn không vậy má? Điều gì phải đến đã đến. - Ổn mà - bà cụ nói chắc nịch, giọng bà lớn hơn bà dự định - nếu điều đó làm con hạnh phúc - bà hạ giọng nói thêm. - Việc này là cho má cơ mà, má! Ở đó má sẽ hạnh phúc hơn. Mai má đến đó nhé! Con đã biểu con bé làm gói ghém đồ đạc cho má rồi - Elaine phấn khởi nói, chưa gì mà đầu óc đã hướng đến một đề mục mới trong lịch trình của cô. - Con biết mọi chuyện sẽ ổn thôi mà.

Elaine toét miệng cười, cô cảm giác như vừa được giải thoát. Có thể việc tống khứ bà mẹ sẽ giúp cô hạnh phúc hơn. Cô đã từng nghĩ đến điều đó. Hình như bà cụ là chướng ngại duy nhất trên con đường truy tìm hạnh phúc của cô. Giờ thì cô thấy sung sướng lắm. Cô đã có mọi thứ mà bất kỳ người phụ nữ hiện đại nào cũng thèm muốn: tiền tài, địa vị, công danh, tình yêu, quyền lực... và bây giờ là tự do, không có bà mẹ và không có những lề thói cổ hủ khiến cô bị luôn khó chịu. Phải, cô đã tự do! Chiếc điện thoại reo lên, khẩn trương. Cô nhấc nó lên và đọc mẩu tin nhắn. "Thị trường chứng khoán tăng 10%!". Tuyệt! Với cô, rõ ràng là mọi việc đang bắt đầu đi lên... Và trong khi cô tìm kiếm ý nghĩa của cuộc đời qua ánh sáng chiếc màn ảnh điện thoại, bà cụ ngồi ở băng sau đã trở nên vô hình, và cô đã không thể trông thấy những giọt nước mắt của bà.

Thứ Bảy, 10 tháng 8, 2013

TRỒNG RAU TẠI NHÀ

Nhân nói về ngộ độc rau quá, HD có đôi lời chia sẻ cùng các chị muốn trồng rau trong sân nhà hay sân thượng nhé
.

Chỉ cần có ít hạt giống mua ở chỗ bán phân thuốc là ta có thể trồng được rau ăn trong nhà rồi


Nhưng đối với rau thơm  thì không cần hạt đâu, ra chợ mua ít loại rau thơm, lựa có gốc già là được, đem về mình cắm gốc rau vào chậu kiểng, sau đó tưới nước giữ ẩm vài ngày là rau bén rể thôi
.


Hành  được trồng vào chậu
Chúc các chị có vườn rau xanh tươi.

.Đây là rau của nhà Hướng Dương nè
(Nhà ở quê mà ... hihihi...)



Một góc vườn rau

Em gái út làm dáng bên luống cải

Rau nhà

Cây chuối

... thành rổ rau sống ...


Em gái Út cho thỏ ăn ... (chọc thỏ thì có...)

Thư giãn mỗi ngày với ... thỏ...
Một con vịt cũng kêu ''cặp..cặp..., cả bầy cũng chỉ kêu có ... cặp...

Công ty sản xuất trứng ...vịt...


Hướng Dương

Thứ Sáu, 9 tháng 8, 2013

TẶNG MẸ MÙA VU LAN 2013



Nhớ  xưa khi mẹ dắt tay
Lên chùa lễ Phật vào ngày Vu Lan
Tung tăng bước nhỏ - hân hoan
Hoa hồng trên áo lòng càng thêm tươi
.
Ngây thơ con trẻ vui cười
Nào đâu thấy mẹ ngậm ngùi lệ rơi
Nỗi buồn trong dạ chẳng vơi
Hoa trắng lặng lẽ - lòng Người xót xa

.

Chắp tay con nguyện Di Đà
An lành ban phước mẹ già kính yêu
Để con mỗi sáng cùng chiều
Cận kề chân mẹ trọn điều hiếu ân.
.
Chuông chùa vang vọng xa gần
Lời kinh báo hiếu thấm nhuần tâm con

Nguyện lòng luôn nhớ công ơn
Sinh thành dưỡng dục nuôi con thành người

.
Mong môi mẹ mãi nụ cười
Mong đôi mắt mẹ rạng ngời ánh châu
Công Cha nghĩa Mẹ ơn sâu
Muôn đời  ghi khắc bao câu ân tình

Hướng Dương
Mùa Vu Lan 2013




.


Thứ Bảy, 3 tháng 8, 2013

HOÀI THU





Hoài thu
Dạo lối thu đi tìm ước hẹn
Lòng buồn thầm nhớ bóng người xưa
Một thời dĩ vãng tình không vẹn
Tiếng thương ai biết mấy cho vừa
...
Bến cũ đò neo đìu hiu quá
Ngập ngừng chân bước dạ bâng khuâng
Hẹn thề năm ấy đành buông bỏ
Mộng thắm đâu rồi hởi cố nhân?

Hướng Dương


Thứ Hai, 15 tháng 7, 2013

LỜI TẠ LỖI



Mấy hôm nay HD không được khỏe lắm, nên ít vào blog và facebook. Những lời comment của các anh chị và các bạn chưa được trả lời , xin thông cảm cho HD nhé.
Hẹn ít hôm nữa HD sẽ trở lại cùng bạn bè
Chúc các anh chị và các bạn nhiều niềm vui và hạnh phúc
Hướng Dương
,

.
.

Thứ Ba, 9 tháng 7, 2013

THƯƠNG MẸ (Họa thơ anh Cao)

XỀ XÔI BẮP


Nửa đêm tới sáng chín nồi xôi
Sớm đội xề mau kiếm chổ ngồi
Mỗi gói năm đồng đưa chú thợ
Hàng ngày vài chục kiếm đồng lời
Thương con chẳng quản trời mưa nắng
Thủ phận lo toan gánh nợ đời
Danh phận nở mày lời mắng mẹ
Chén cơm nước mắt nuốt không trôi.

Cao Linh Tử
16/10/2012

.



Thương  mẹ
Tần tảo mỗi ngày với gánh xôi
Nhà người xin tạm trước hiên ngồi
Nhọc nhằn khuya sớm nào an giấc
Lặng lẽ thu đông chẳng đủ lời
Con trẻ dùi mài lo sự nghiệp
Mẹ hiền lao lực hết phần đời
Danh thành quên mất công từ mẫu
Mặc cảnh thân già bóng xế trôi
Hướng Dương
17/10/2012

Thứ Bảy, 6 tháng 7, 2013

TRÔNG CON



Sáng ngày 30-04 thấy Mẹ dậy sớm, lụm cụm ra sau vườn nhìn mấy cây bưởi, cây ổi, mấy hôm nay Mẹ bao lại để ong bướm khỏi đục hư, chờ các con cháu về ăn.
Mẹ mỉm cười, nhớ mấy đứa nhỏ thích ăn ổi lần nào về cũng chạy ra hái, nhưng có lúc Mẹ mệt không bao trái được, ổi bị hư chúng suýt xoa tiếc mãi.
Rồi vào nhà Mẹ bắt đầu dọn dẹp, những vật dụng nào để cản lối đều được đem vào góc nhà ...kệ! lâu lâu chúng nó về cho chúng chơi đùa thoải mái kẻo con nít ham chơi lại vấp ngã thì tội.
Vừa làm Mẹ vừa nhìn ra sân, nắng đã lên cao chắc cũng hơn 10 giờ, mọi lúc giờ nầy con cháu Mẹ đã về, hôm nay sao trễ vậy không biết.
Mẹ lo thầm: đi nắng vậy rồi bệnh thì khổ...
12 giờ trưa, Mẹ chẳng thấy đói bụng, nồi cơm nấu từ lúc sáng còn nguyên. Mẹ định chờ con cháu ăn chung cho vui. Bây giờ không có đứa nào về Mẹ buồn quá ăn sao nổi.
Chẳng còn việc gì làm Mẹ vào võng nằm, căn nhà quạnh hiu vắng vẻ chỉ có mình Mẹ. Các con chắc là nghỉ lễ dài ngày đi chơi cùng bạn bè rồi. Căn nhà được dọn dẹp đã rộng càng thêm rộng. Ánh mắt Mẹ bỗng mờ như có màn sương mỏng, ngày thường các con bận đi làm không đến thăm Mẹ được nên Mẹ chỉ chờ ngày nghỉ lễ...vậy mà cũng chỉ một mình Mẹ ra vào.
Tôi xót xa nhìn Mẹ muốn nói với Mẹ là các con Mẹ bận lắm, Mẹ ạ!
Hôm nay đứa thì bận đi biển với bạn bè; đứa thì bận tiếp mấy người bạn nhậu; đứa thì phải ...
Thôi! Mẹ đừng trông, các con Mẹ giờ đã lớn, như chim đủ lông đủ cánh rồi, chúng tự bay đến nơi nào chúng thích, khung trời ngoài kia rộng lớn làm sao chúng còn nhớ có bà mẹ già mỏi mòn trông con???
Vậy mà những ngày nghỉ lễ nào Mẹ cũng một mình trông con.
.
HƯỚNG DƯƠNG-NGỌC CẦM

Thứ Tư, 3 tháng 7, 2013

KHÔNG ĐỀ




Vô tình nên mộng chẳng thành đôi
Thương trách làm chi lắm hở người
Đưa tiễn nhau đi rồi luyến nhớ
Con đò tách bến lệ đầy vơi
...
Xuân chưa thắm - nụ tình chưa nở
Lại đã ngậm ngùi tiếng rẽ phân
Bâng khuâng ai gọi tên ... tình lỡ...
Một chút tình xa - thoáng ngỡ ngàng...

HUONG DUONG