TRANG VĂN THƠ

Thứ Tư, 26 tháng 4, 2017

MẸ CHỒNG

Đọc bài nói về nàng dâu và mẹ chồng của chị Sóc , định comment nhưng dài quá nên mang về nhà mình viết vậy.
Ngày xưa , quen ai đều muốn biết người ta có thương mẹ của họ không? Nếu họ thương mẹ thì đã được +5 điểm của mình rồi.
( Vì thế mới nhận lời anh xã )
Có chồng, chưa được một ngày làm dâu, cảm thấy mình bị thiệt thòi dầu thường nghe người ta nói : Làm dâu khổ lắm.
Những lúc khó khăn, vợ chồng hục hặc, bỗng ao ước có được mẹ chồng gần bên để méc , chẳng biết bà sẽ bênh ai nhưng cứ nghĩ thế thôi.
Chỉ một lần được kề cận mẹ chồng khi bà đau ốm, mình thấy xót thương cho người phụ nữ '' gánh cả giang sơn nhà chồng''.
Mẹ chồng đã mang nặng đẻ đau 8 người con, gánh gồng cực nhọc nuôi nấng nên người, giờ nằm đó thân hình gầy ốm mong con cháu đến hỏi han
Mỗi lần mình nghe đt thì bà thều thào không rõ tiếng ( vì do di chứng huyết áp ) : Ừ, Bà khỏe , bà hết bệnh rồi, cháu học giỏi nhé , khi nào rảnh bà đến thăm ) .
Vì Bà nghĩ con cháu đang gọi về hỏi thăm
Cũng có những cuộc điện của các con hỏi thăm , mình đưa bà nghe, bà vui lắm, quên cơn đau đang hành hạ, cười tươi tắn.
.
Về quê chồng chưa đến 10 ngày , mình chẳng đi đâu khỏi cái giường bệnh, vì muốn được gần gũi , vì bỗng như thấy trước hình ảnh của mình mai sau...
Bà cũng tội lắm, cứ xua tay chỉ về phía Nam : Về đi con, mẹ khỏe rồi, mấy đứa nhỏ trông con đó.
Rồi bảo nhỏ em chồng : Đưa tiền cho chị mi về , hắn hết tiền rồi.
Thương lắm
.
Bà mất, mình hụt hẫng nhưng cũng thỏa nguyện vì dẫu sao đã có những ngày sống bên mẹ chồng, để hiểu và thương những người mẹ có tên MẸ CHỒNG.