TRANG VĂN THƠ

Thứ Bảy, 2 tháng 11, 2013

HUYỄN MỘNG


Ôi ! 3G...

Mình dùng mạng 3G vì hay di chuyển , mấy lúc trước đăng ký mức cước tối đa nên đi thăm bạn bè thoải mái, mở các trang web đọc và xem vô tư luôn.
Sáng nay,  mới mở có cái gmail, trang blog cá nhân , facebook...  xem trong vòng 30 phút , kiểm tra tài khoản bay vèo hết 10.000đ , chưa kịp đến thăm ai hay comment cho ai cả.
Đó là chỉ vào mấy trang nhẹ dung lượng nhất, sáng hôm qua khi chưa biết nhà mạng xóa mức cước tối đa, mình theo thói quen đến nhà bạn bè, mở gmail, facebook , đọc mấy trang báo điện tử... trong khoản hơn  tiếng đồng hồ . Nhóc của mình đt về bảo má kiểm tra tài khoản thì ôi thôi : mất gần 50.000đ
Tắt máy mà lòng còn tức... vì cùng lúc không còn dịch vụ thì giá cước cũng tăng 350%
Trừ những doanh nghiệp giao thông vận tải , phần đông đối tượng dùng mạng 3G là học sinh sinh viên, vùng sâu vùng xa và những người hay di chuyển không thể dùng mạng cáp hay wifi được ( ... hichichic trong đó có mình...) Nhà mạng 3G  làm kiểu này chắc mình phải tìm hướng khác thôi, chứ như mức cước đó dầu mỗi tháng có tiết kiệm thì mình vẫn tiêu tốn hết gần 2 triệu đồng khi tham gia internet . Một con số không nhỏ tí nào.
Không biết nhà mạng có suy nghĩ lại không nhỉ ?
Hướng Dương


Thứ Tư, 30 tháng 10, 2013

CẢNH NGHÈO

Sáng nay, lúc đi chợ chợt thấy người hàng xóm hớt hải chạy vào trạm xá thôn, tôi nghe loáng thoáng: Đưa mẹ mày đi cấp cứu mà không có tiền làm sao đi, chạy đâu kiếm đi... rồi về bán nhà trả cũng được.
Tôi theo chân vào trạm xá , vợ anh ấy đang nằm trên giường bệnh, mắt nhắm hờ, miệng há hốc thở nặng nhọc ...
Tôi bảo: chị bịnh dữ vậy à, anh gọi xe cấp cứu chưa ? anh bảo chờ mấy đứa nhỏ mà nó chưa về, rồi quay ra quát con: gọi nó về lẹ lên , mẹ mày hấp hối rồi .
Tôi không cầm lòng được, trao anh số tiền của mình và hối anh đưa chị đi gấp.
Đứa con trai chạy vào bảo: có được 800 ngàn rồi....
 Vừa lúc taxi cũng đến, hai đứa con bồng mẹ lên xe đi đến bệnh viện Bà Rịa
Vợ chồng anh nhà nghèo, lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, đất đai không có , ngày mới vào SN, chính quyền thôn thấy khó khăn nên cho miếng đất làm nhà, gia đình anh ở cho đến nay.
Con cái đông lại không đủ điều kiện ăn học nên đứa nào lớn lên cũng đi làm thuê cuốc mướn.
Hai đứa con gái có chồng, kinh tế thiếu trước hụt sau nên anh chị cũng không nhờ đỡ gì được.
Chị tuổi ngoài năm mươi, người ốm nhom chỉ độ hơn 30k ,  nếu gặp mặt thì hẳn những người bằng tuổi chị sẽ gọi là ... chị hay là cô ... vì chị rất già so với tuổi, đó là kết quả của tháng ngày khổ cực và thiếu thốn.
Đi bệnh viện với 800 ngàn, không biết anh làm sao lo bệnh cho chị , chị cũng được cấp bảo hiểm y tế  nhưng phần thuốc men viện phí và những thứ không tên khác...làm sao đủ đây.
Nghĩ mà thương chị , ngẫm lại thấy mình thật may mắn và hạnh phúc
Hướng Dương


Thứ Ba, 29 tháng 10, 2013

BÀI THƠ KHÔNG NGĂN NẮP




Ai cũng có rất nhiều mơ ước
Không phải bao giờ
Ước mơ cũng trở thành hiện thực
Để lòng buồn khi vuột khỏi tầm tay
Mơ ước của tôi
Cũng đời thường và rất nhỏ nhoi...
Một ước mơ cả đời luôn ray rức
Từ ngày thơ
Tôi có những ước mơ
Trong veo như làn nước xanh buổi sớm
Mát lành như cơn gió
Rạng rỡ như ánh bình minh
Tôi đắm chìm trong những ước mơ
Tôi sống trong tình yêu thiên nhiên và tạo vật
Mỗi ngày theo Ba ra đồng
Từ rất sớm
Sương khuya còn đọng trên lá cây
Vành trăng còn trên giữa đỉnh trời
Tôi cùng Ba cuốc đất đến hừng đông
Vì thế
Mắt tôi được xem chuyển đổi
Giữa đêm đen và bình minh rực rỡ
Được ngắm chân trời bừng ánh đỏ
Hít sâu vào lồng ngực hạt không khí trinh nguyên
Tôi làm bao bài thơ
Tôi viết bao lời văn trong trẻo
Ca ngợi ngày vừa lên , đêm tàn lụi
Đọc cho Ba nghe , ba chỉ mĩm cười
Nhưng tôi biết Ba tôi rất vui
Dẫu gia đình đang trong cơn khốn khó
Tâm hồn tôi vẫn đầy những niềm tin
Trải bao thăng trầm
Tôi đã qua thuở thiếu niên
Cuộc đời không còn như mơ ước
Vần thơ tôi không còn rạo rực
Khi chờ đêm qua đón ánh bình minh
Đặt tên mình
Như muốn tìm về ký ức và mơ đến tương lai
Nhưng mơ ước thì nhiều mà ngày tôi ngắn ngủi
Tương lai dài lắm mà tay tôi không tầm với
Biết làm sao
Dẫu nước mắt có rơi
Vẫn không trôi được nỗi buồn
Dẫu có bao lời cay đắng
Vẫn không đủ gia vị vào cuộc sống

Tôi tập mĩm cười
Nụ cười luôn trên môi từ đó
Cả khi tuyệt vọng
Cả những khi tôi muốn chia xa
Hướng Dương
29/10/2013




Thứ Hai, 28 tháng 10, 2013

DUYÊN



Rồi Thu cũng bước chân đi
Sương khuya còn đọng chút gì ngày nao
Gởi hồn theo giấc chiêm bao
Soi gương chợt thấy hư hao muộn phiền
Âm thầm bao nỗi niềm riêng
Đời người còn một chữ Duyên ... xót lòng
Hướng Dương
28/10/2013