TRANG VĂN THƠ

Thứ Sáu, 29 tháng 1, 2016

MỘT CHÚT TẢN MẠN

Định bao nhiêu lần về quê rồi nhưng vẫn không về
Chẳng biết năm nay có thuận lợi không nữa
Lâu lắm rồi , cũng gần 40 năm xa quê rồi còn gì .... Cứ ngỡ có chồng cùng quê thì sẽ được về quê, có ai ngờ ... biền biệt...
.
Bỗng thấy  nhớ quê dầu bây giờ còn ai ở quê đâu mà thăm, bạn bè  mấy đứa  chắc bận rộn cũng không có thời gian trò chuyện cùng mình...
Anh xã bảo: Về quê, em thích đi thăm bạn thì đi trước nha...
- Lạ ghê , đi đâu có vợ có chồng chứ sao đi một mình được.

Bỗng dưng mình lại muốn có một chiếc xe đạp đi vòng vòng chốn cũ ... Đi vòng vòng những cung đường xưa , đi vòng vòng chợ Cồn ... tìm lại cái hương vị ngày mới đặt chân về Đà Nẵng...
Mình muốn đi ra biển , hít thở mùi biển thân thương , dẫm chân trên cát như ngày còn nhỏ , muốn ôm hết cả biển vào  lòng để ủ những thương yêu ....
Muốn ngồi trước biển những đêm trăng sáng , nghe tiếng gió rì rào dưới hàng dương liễu ( chẳng biết bây giờ còn dương liễu không )
.
Nhưng thôi, có lẽ mình không về được đâu , thôi đừng ước muốn để được nhẹ  lòng
.
HƯỚNG DƯƠNG
29/06020

Thứ Tư, 27 tháng 1, 2016

CHỊ ...

Từ ngày anh ĐD mất, hôm nay mới gặp lại chị
Đang ngồi chợt nghe tiếng gọi : Cầm đi chợ này à?
Tôi chưa kịp nhìn ra ai thì người ấy bảo thêm : Đưa thằng nhóc đi khám bệnh , nó bệnh hoài 
Cứ ngỡ bạn của em gái ( vì che kín mặt nên không biết ai) tôi xưng chị rất ngọt : nhóc bệnh sao vậy, sắp tết rồi , ừ chị đi chợ này ...
Tôi nhìn kĩ một chút , một đôi mắt to đen , giọng nói quen lắm , ngờ ngợ rồi nhớ ra , vợ anh ĐD đây mà
Chị cho biết chị về nhà mẹ anh ở để tiện gởi con đi làm , nhưng chỗ làm cách nhà đến 15km .
Hôm nay con bệnh nên nghĩ một bữa ...
Chị bây giờ gọn gàng xinh đẹp hơn xưa , tôi chạnh lòng khi nghĩ đến hoàn cảnh chị . Anh mất đi để lại hai đứa con dại , bên nội cũng khó khăn nên không thể phụ nuôi được . Vậy là một nách hai con, chẳng có tài sản gì ngoài công việc tạp vụ cho cơ quan anh . Nhưng anh mất rồi, chị cũng không còn được làm ở đó nữa.
Căn nhà tập thể trả lại cho cơ quan  , chị phải về nhà mẹ chồng tá túc . Mãi một năm sau chị mới xin được việc làm ở Đài Truyền Thanh, chị không nói nhưng tôi biết mức lương thấp lắm , gói ghém vẫn không đủ đâu .
Chị nhìn tôi rồi hỏi công việc làm ăn , chị khen : Cầm hôm nay mập hơn đó, da đẹp lắm , hồng và mịn nữa.
Tôi cười: Em đi phơi tối ngày chị ơi, có soi gương đâu mà biết.
Chợt nghe buồn , phụ nữ mà : gặp nhau điều đầu tiên là quan tâm nhan sắc , da , và dáng ... rồi mới đến những việc gia đình con cái ...
Chị bây giờ đẹp lắm , cái đẹp của phụ nữ mới hơn ba mươi tuổi rực rỡ , mặn mà... 
Nhưng đẹp quá cũng là cái khổ vì đã vò võ nuôi con một mình , còn bị nhà chồng nghi ngại vì sợ có chồng  bỏ con...
Một lần chị tâm sự : Nhà anh không cho chị sang tên đất đai vì sợ chị có chồng khác , cứ để anh đứng tên dù anh đã mất rồi. Nên mỗi lần có việc gì là khó ghê luôn.
Thương chị lắm vì nỗi góa chồng sớm , vì nỗi nuôi con dại, vì nỗi cô đơn , có khó nhọc biết ai chia sẻ ...
.
Chị đi rồi, tôi vẫn còn bâng khuâng .
Ngày xưa , người ta hay ví con gái như hạt mưa sa ... Sao mà đúng quá , biết rơi chốn nào đây để được hạnh phúc trọn vẹn 
HƯỚNG DƯƠNG
27/01/2016




Chủ Nhật, 24 tháng 1, 2016

XUÂN SANG

Chiều nay nghỉ một buổi để lặt lá mai
Vậy là sắp hết mùa đông rồi , xuân lại đến
Chợt nhớ  năm nào cũng vừa lặt lá mai vừa làm bài thơ XUÂN SANG



                                 .MAI VƯỜN CŨ

 XUÂN SANG
Lặng lẽ đông tàn ở trước sân
Trên cao sợi nắng ấm lên dần
Búp non bẽn lẽn chen cành trụi
Lộc biếc ngây ngô nấp vỏ sần
Én lượn cánh nghiêng mong đợi Tết
Hoa bừng nét thắm đón chờ Xuân
Mơn man gió nhẹ hòa hương trải
Lay động lòng ai - gởi mấy vần
Hướng Dương
20/01/2014