TRANG VĂN THƠ

Thứ Năm, 3 tháng 9, 2015

CON ĐƯỜNG CỦA MÁ

Càng ngày thời gian dành cho nhau của những người thân trong gia đình càng ít đi , có thể đếm trên một bàn tay thôi với những ngày nghỉ lễ ...( nhưng có khi ngày lễ cũng bận với nhiều lý do )
Vì thế , tôi hiểu mỗi khi Má kể chuyện ngày chúng tôi còn nhỏ , cứ quẩn quanh theo chân má .
Má kể từng chi tiết :
Đứa thì mỗi lần nó bệnh là Má khóc hết nước mắt vì sợ nó chết ( Má chưa có kinh nghiệm nuôi con )
Đứa này mỗi khi Má buồn thì theo ngồi bên chân Má , nó cũng buồn luôn
Đứa kia ngoan lắm, Má dạy đâu nhớ đó , giỏi dắn , siêng năng
Đứa thì thương Má lắm, chẳng cho Má làm việc nặng , có nó ở nhà là củi má xài một năm cũng chưa hết , vì nó sợ má đi kiếm củi cực khổ
Đứa thì đi học về , bỏ vở xuống là xách giỏ đi hái rau cho heo....
Đứa thì Má có thai nó Má chỉ ăn toàn rau lang ... vậy mà khi sinh ra nó cũng dễ thương lắm ...
Má tôi cứ nhắc khoảng thời gian chúng tôi còn nhỏ mà tôi đã thuộc lòng nhưng vẫn chăm chú ngồi nghe.
Ký ức của Má chỉ là khoảng thời gian với con khi còn nhỏ , vì khi đó Má còn tự tay chăm sóc cho từng đứa , Má còn phải dọn cả mâm chén đầy khi đến bữa cơm, Má còn phải chưa đến bữa trưa đã lo bữa tối ...
Bây giờ , một mình Má , Má nhớ ngày xưa ; vì các con đã có gia đình , đi trở lại con đường Má đi nhưng có phần sung sướng hơn nhờ sự hy sinh của Má .
Và tôi cũng đang trở lại con đường của Má
HƯỚNG DƯƠNG
03/09/2015