Bé con của tôi lúc còn nhỏ rất thích vẽ tranh , có một hôm bé đưa tôi xem bức tranh mà bé vẽ suốt mấy ngày
Bức tranh vẽ một dòng sông nhỏ có cây dừa ngã nằm ngang qua bắc thành cái cầu , trên cầu một người phụ nữ đội nón lá gánh đôi quang gánh đang qua sông.
Bên bờ sông có ngôi nhà nhỏ, người đàn ông đang đứng với tư thế chẻ củi , trước sân là hai đứa bé chơi nhà chòi dưới bóng một cây cao có tán lá tròn.
Trên dòng sông còn chiếc thuyền nhỏ nữa
Bé con giải thích : Má đi chợ , ba chẻ củi nấu cơm , bé và anh Hai chơi nhà chòi chờ má về .
Tôi bật cười và ôm hôn mái tóc hoe vàng thưa thớt nhưng rất mịn , lòng xúc động lắm.
Tuổi thơ của con là những buổi chờ má đi chợ về, có hôm tôi về trễ , anh Hai đi học nên bé phải ở nhà một mình , bé sợ lắm nên bảo anh khóa cửa trước rồi chui vào bụi bông bên hông nhà ngồi khóc ri rỉ và gọi : Má ơi! về đi má ơi ...
Về đến nhà, thấy cảnh tượng vậy, tôi như có ai xát muối vào tim, thương con và giận mình quá .
Từ đó , tôi không dám về trễ nữa , lúc nào cũng dành thời gian cho con nhiều hơn để con bớt phải chờ má đi chợ về.
Nhìn bức tranh của con , tôi lại nhớ chuyện cũ và ước mơ của con được vẽ vào tranh làm tôi bồi hồi.
Lần khác bé cũng vẽ tranh, cũng là ngôi nhà nhỏ, cái tán cây nhưng trong nhà là người mẹ đang dạy hai đứa con học . Trước sân những hàng hoa đủ màu xen kẻ nhau rất đẹp.
Bé bảo ; Má dạy con với anh Hai học , con với anh Hai trồng bông để tặng má đó .
Bé con có những ước mơ thật dễ thương nhưng người thực hiện ước mơ cho bé lại hay làm bé phải mong ngóng chờ đợi.
Tôi thương bé con của mình lắm và luôn ray rức khi lỡ làm cho bé con chờ đợi và ước mơ.
HƯỚNG DƯƠNG
03/07/2015