Gởi lòng vào những vần thơ Rồi đem đi thả bên bờ hoang vu Trách sao gió bạt khói mù Để cay khóe mắt để âm u lòng. Dặn rằng hờ hững cho xong Nhưng sao cứ mãi long đong phận người ? Mím môi nở một nụ cười Sao dòng tâm sự lại vùi trong tim? HƯỚNG DƯƠNG