TRANG VĂN THƠ

Thứ Sáu, 19 tháng 5, 2017

NHỚ MÃI QUÊ HƯƠNG

Ngày này của 37 năm trước , tôi cùng gia đình chính thức rời xa quê hương ruột thịt để lên đường vào Nam sinh sống.
Nhớ vì ngày đó, tôi đi ngang trường , cố đi thật chậm để được nhìn thấy thầy cô bạn bè đang trong lớp học , nhưng lớp vắng hoe ...
Sực nhớ hôm nay các bạn đi kết nạp Đoàn...
Nhớ vì ngày đó ngoài quê trời còn nắng lắm , cả nhà tôi đến Cẩm Lệ để chờ khuya lên đường ... Muốn chạy bay về ĐN một chút nhưng không thể ...
Sực nhớ về để làm gì nhỉ?
Cố gắng ghi hết hình ảnh sau cùng vào trong trí, con sông, bến đò , dãy núi xanh xanh mà thỉnh thoảng tôi lên đó hái sim, giũ trái diều khi đi rước củi cho Ba .
Nhớ con sông Vu Gia nước trong thấy đáy , chảy xuôi từ trên nguồn về. Con sông trong trí tôi luôn êm đềm ngọt ngào chỉ một dòng chảy . Như tình yêu tôi dành cho vùng quê cha đất tổ không suy giảm , dầu có bao nghịch cảnh xảy ra trong đời.
Năm năm sống cùng quê hương, thay đổi tôi nhiều lắm. Từ một cô bé ngây thơ khờ khạo, vô tư lự, đi đâu cũng ngắm cây ngắm cảnh , suy nghĩ vẩn vơ, không hiểu gì về cơm áo gạo tiền , trở thành một thiếu nữ biết nhớ, biết thương , biết buồn , biết khóc...
Biết nỗi đau của Ba , nỗi buồn của Mẹ và biết lo cho người thân của mình.
Gạt bỏ những vướng mắc , còn lại trong tôi niềm nhớ không nguôi . Nhớ những buổi đi hái rau cho Mẹ, những lúc ra cồn làm đất tỉa đậu, những sớm tinh sương theo Ba ra đồng cuốc ruộng gieo sạ ,rồi đến mùa có những gánh lúa ba gánh về lẫn mồ hôi và máu ... vì Ba cứ hay bị đứt tay do không quen làm nông.
Quê cha đất tổ chỉ còn trong trí nhớ , tôi chẳng còn có dịp trở lại nằm trên chõng tre trước nhà đón ngọn gió mát rượi từ sông thổi vào, nghe tiếng chim Bắt cô trói cột rền rĩ ngoài bụi tre gai.
Tự đáy lòng tôi sẽ nhớ mãi quê hương.
NGỌC CẦM
19/05/2017

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét