TRANG VĂN THƠ

Thứ Năm, 30 tháng 6, 2016

KHÔNG ĐỀ

Muốn tỉnh sao lòng vẫn cứ say
Muốn vui sao dạ lại u hoài
Muốn buông cho hết điều phiền muộn
Sao bỗng cô đơn - bỗng lạc loài
HƯỚNG DƯƠNG
30/06/2016

Thứ Hai, 30 tháng 5, 2016

VỀ QUÊ CŨ

Cứ ngỡ hai tuần về quê là nhiều lắm, là không biết làm gì cho hết khoảng thời gian ấy nhưng ai dè chẳng đủ cho tôi đi thăm quê, thăm bạn, thăm bà con
Cảnh vật ở quê tôi khác quá, phải đi qua lần thứ hai tôi mới thấy cái giếng trước nhà cũ của mình.
Nhà cửa nhiều hơn, san sát nhau, nằm cạnh đường , những bờ chè tàu ngày xưa biến mất, thay vào là hàng rào lưới B40 ,  xóm có thêm mấy cái quán tạp hóa nhỏ nữa
Tôi hỏi thăm một phụ nữ lớn tuổi : Chào dì, cho con hỏi thăm nhà chú Ba con bà Tám B... ở đâu ạ?
Vài người hiếu kì khi thấy người lạ ( ờ, tôi đã là người lạ trên chính quê mình rồi mà) thay nhau chỉ đường và hỏi : Cô ở SG về à?
Dầu đã cố gắng nói tiếng quê hương nhưng vẫn không tròn trịa , đúng là tôi ....
Người phụ nữ lớn tuổi nhìn rõ tôi rồi hỏi : Cô là con ông D mà, đi miền Nam lâu rồi, phải không? Nhà cô kìa , giờ chú  ... hắn  ... ở đó ( tôi không nhớ nổi tên người được nhắc đến ) Còn cái nền nhà thờ không có ai ở cả...
Tôi cảm ơn rồi quay đi để giấu giọt nước mắt chực trào trên khóe.
Anh xã bảo nhỏ : Em đi lâu vậy mà người ta còn nhớ em ha
Tôi nói : Vì em giống Bà nội, giống Ba nên dễ nhìn mà

Thắp nhang cho bà Tám xong , tôi và anh lên Minh Tân , quê ngoại tôi. Ghé quán đầu đường mua thẻ nhang đi viếng mộ ông bà ngoại , người chủ quán nhìn tôi rồi hỏi: Cô về thăm tộc nào?
Khi nghe tôi nói cháu ngoại tộc Nguyễn văn , bà vui mừng hỏi thăm má tôi và gởi lời thăm ( giờ tôi mới biết quê tôi ít người đi xa lắm, nên chỉ cần nói họ tộc là người ta nhận ra mình ngay )
Đi buổi chiều, trời lại chuyển mưa giông , anh xã hối tôi gâp rút kẻo mắc mưa
Anh hứa sẽ đưa tôi trở lại lần nữa để tôi thăm mảnh vườn cũ và cái bến sông mà tôi luôn nhắc với anh.
Nhưng rồi công việc cứ kéo dài, anh không có thời gian đưa tôi đi như đã hứa

Lòng tôi lại ấp ủ ước mơ : Một ngày gần đây tôi sẽ về ...
HƯỚNG DƯƠNG
30/05/2016

Thứ Hai, 23 tháng 5, 2016

LẼ ĐÂU

Bỗng thấy trong lòng trống trải thay
Lẽ đâu tâm sự đã dần phai
Nỗi niềm nhẹ thoảng theo làn gió
Góc khuất miên man với mộng dài
HƯỚNG DƯƠNG
23/05/2016

Chủ Nhật, 22 tháng 5, 2016

Nhớ chị

Sắp đến tháng sáu rồi đó chị , tháng sáu có ngày sinh nhật của chị em mình
Mỗi lần đến ngày sinh nhật của em thì em lại nhớ chị da diết, không biết bây giờ chị đang ở đâu ? Có nhớ em.không?
Chị yêu , người chị hiền lành dễ mến của em, sao không dành cho em cơ hội được làm sinh nhật cho chị như chị đã cho em  trong ngày vui ấy
Kỷ niệm còn đây mà chị đâu rồi

Tháng sáu về, em nhớ chị lắm, chị ơi!
Ngọc Cầm

Thứ Ba, 17 tháng 5, 2016

CHIA SẺ

Có nỗi nhớ không thể gọi tên
Chỉ biết rằng làm ta đau nhiều lắm
Có nỗi nhớ chỉ còn trong thầm lặng
Bởi niềm vui đã mãi mãi xa rồi
.
Lận đận một đời nước mắt mặn bờ môi
Lặng lẽ khóc lặng lẽ cười đơn bóng
Cứ ngỡ con tim mãi sẽ là hoang vắng
Anh đến bên như nắng ấm mùa xuân
.
Nhưng mùa xuân sao lại vội qua nhanh
Anh đến rồi đi... bỏ một người ở lại
Dẫu cuộc sống vẫn như dòng nước chảy
Sao cứ nghe ngưng nhịp đập buồng tim
.
.
Tâm sự đi ta chia sẻ cùng nhau
Để nguôi hết niềm đau dài bạn nhé
Thương đôi mắt bạn tôi buồn đơn lẻ
Cố vượt qua tất cả , bạn tôi  ơi
.
Chia sẻ nỗi buồn cùng bạn , nguôi buồn bạn nhé vì quanh bạn vẫn còn  tôi và nhiều bạn bè hiểu bạn,  đồng cảm cùng bạn. Mong bạn mãi an lành
NC

Thứ Năm, 12 tháng 5, 2016

YÊU BIỂN

Ngày đầu về ĐN, tôi ra biển thật sớm lúc 4h30 sáng
Nằm dài trên cát , vốc từng nắm chà lên da thịt , tôi như sống  lại thưở 15-16 tuổi, cũng tập thể dục , cũng tắm biển sớm như thế này.
Hôm ấy biển động nhẹ , từng con sóng mang bọt trắng xóa cứ ùa vào đập vào người rồi lại giật ra xa...sóng cao quất vào mặt , nước biển thấm vào môi mằn mặn, tôi thích thú nhưng có phần hơi sợ... vì gần 40 năm rồi mới bước chân xuống biển mà
Gió lạnh làm môi tím ngắt nhưng tôi vui lắm, anh xã nhắc : Em lạnh rồi, lên bờ nha.
Tôi hét to trong tiếng sóng: Không , em tắm nữa...
Tôi như đứa trẻ, bảo anh xã: Dẫn em ra xa chút đi
Nhưng chỉ ra có chút xíu, nước mới ngang ngực là tôi ngợp rồi, một tay níu chặt anh, còn một tay tôi khoác nước lên tóc, lên mặt , lên cổ, nín thở ngụp xuống để cảm nhận được da thịt ngâm trong biển ấm, cái lạnh tan đâu mất.
Những người trên biển đều quay lại nhìn tôi và cười
Một cô lớn tuổi bảo : Tắm biển mà níu cứng ngắc rứa, làm răng mà tắm được
Tôi ngượng ngùng: Cháu sợ ...sóng.
Cô cười to rồi bơi ra xa...
Ngâm mình trong nước biển gần 40phút tôi mới chịu lên bờ
Anh xã bảo : Tắm sớm lạnh quá, mai anh không đi đâu
Tôi hào hứng : Không đi thì em đi một mình...
Nhưng ngày mai, rồi ngày mai nữa tôi không có thời gian
Rồi biển ô nhiễm...
Vậy là dự định của tôi bất thành

Nơi đất khách tôi luôn nhớ về dòng sông Vu Gia và biển
Và mãi mãi tôi vẫn luôn yêu biển mà thôi
HƯỚNG DƯƠNG
12/05/2016

Thứ Bảy, 7 tháng 5, 2016

CẢM XÚC

Mấy mươi năm mới trở lại quê, gặp bạn cùng lớp học cũ thật vui và cảm động
Thoa vẫn còn phảng phất nét xưa, cuộc sống hơi vất vả nhưng gia đình thật hạnh phúc
Nhạn có kinh tế ổn định, nhà cửa tiện nghi , buôn bán cũng ổn .
Mình ngưỡng mộ Lan một tay nuôi ba con nhỏ vậy mà vẫn có cơ ngơi vững vàng, chỉ tiếc duyên tình bất hạnh gặp phải người chòng không chung thủy, độc đoán, vũ phu...
Các bạn tiếp đón thật thân tình và ấm áp, chúng mình ngồi ôn chuyện cũ, nhớ bạn xưa
Bạn nhận xét mình khác xưa nhiều quá, không hoạt bát dạn dĩ như khi còn đi học mà lại trầm tư ít nói, có phần rụt rè...
Bạn cũng không ngờ mình làm thơ, viết văn vì ngày đi học mình vốn giỏi các môn tự nhiên
Bạn bảo mình hơi gầy...
Bạn bảo ngày xưa da mình đẹp nhất trường, như trứng gà bóc, hồng hào mịn màng.
Giờ cũng trắng cũng hồng nhung không còn mịn...
Các bạn xúm nhau nhận xét, còn mình chỉ biết cười...
Thời gian 36 năm rồi bạn ơi! Làm sao mình giữ được nét xưa. Nhưng cũng sẽ ghi nhận mà sửa lại tính cách, sẽ vui vẻ hoạt bát vô tư như ngày nào bạn nhé
Đến thăm thầy, thầy bảo : trông em lúc nào cũng chững chạc , ngày xưa thầy cứ ngỡ em lớn hơn mấy đứa kia.
Thầy bảo em thay đổi nhiều nhưng đôi mắt vẫn thế,  có chút buồn buồn ...
Thầy bảo em có cái trán dô bướng bỉnh dễ gây ấn tượng cho người đối diện
Mình cảm nhận được sự yêu thương của thầy của bạn, ai cũng nhớ đến hình ảnh cô học trò nhỏ ngày xưa: nghịch phá ngầm, sống tình cảm dầu rất bướng.
Thời gian, thời gian ...
Tất cả chỉ biết đổ tại thời gian thôi, những vui buồn uẩn khúc rồi sẽ theo thời gian dần mất đi
Mình hứa sẽ trở lại là mình ngày xưa , bỏ hết nỗi buồn tìm lại niềm vui nha bạn
Hẹn khi gặp lại lần sau , các bạn sẽ không ngỡ ngàng như hôm nay nữa
Các bạn yêu thương.

Thứ Bảy, 23 tháng 4, 2016

DẤU XƯA

Dấu xưa
Tôi trở về với phố ngày xưa
Tất cả đổi thay không còn dấu cũ
Những con đường đôi hàng cây lá rũ
Giờ thênh thang xuôi ngược người, xe

Tôi lục tìm kỷ niệm trẻ thơ
Trong những tên đường trên từng góc phố
Đường đã thay tên phố thêm rộng lớn
Nên bỗng nghe lòng chua xót bâng quơ

Phố thì vẫn còn người cũng quanh đây
Nhưng lạ quá ... lòng chừng như trống trải
Dõi mắt trông ... rồi mong sao đừng thấy
Bởi bụi thời gian phủ lấp dấu xưa rồi
HƯỚNG DƯƠNG
23/04/2016

Thứ Tư, 20 tháng 4, 2016

NGÀY VỀ

Ra đi khi hạ cũng vừa sang
Rực rỡ màu hoa phượng đỏ tàn
Lòng cứ dặn lòng rồi sẽ đến...
Ngày về ... thoáng chốc ... với thời gian

Thoáng chốc đấy ư ? Chừng bấy năm
Buồn vui kỷ niệm vụt xa xăm
Mộng mơ thơ dại dần phai nhạt
Tôi gởi niềm riêng một góc thầm

Hôm nay trở lại với nơi xưa
Một sáng hè sang ... vạt nắng thưa
Chợt bước chân chừng như lạc lối
Khách xa sao? ... buồn mấy  cho vừa
HƯỚNG DƯƠNG
20/04/2016


Chủ Nhật, 17 tháng 4, 2016

VIẾT CHO BẠN

Vậy là cậu đã ra đi mãi mãi, chưa kịp gặp lại tôi như đã hẹn
Tôi vẫn nhớ hình ảnh cậu là một anh học trò cấp hai vui vẻ nhiệt tình với mọi người, luôn sẵn sàng giúp vui văn nghệ bất cứ khi nào vì cậu thích hát nhất là hát vọng cổ
Ngày đó , giọng ca cậu được xem là hay nhất cấp hai của trường , chưa có bạn nào ca cổ hay như cậu cả dầu giọng cậu là giọng Quảng .
Tôi rất thích nghe cậu hát bài : Cô gái tưới đậu và thường cùng các bạn yêu cầu cậu hát , nghe hoài nghe mãi đến nỗi tôi cũng thuộc lòng luôn .
Văn nghệ năm cuối cấp , cả lớp mình đều tham gia , tiết mục của cậu được khán giả vỗ tay rào rào và họ la lớn : Tiếp đi , tiếp đi...
Lớp mình ai cũng vui và tự hào vì có Giọng ca vàng là cậu
.
Thoắt cái hơn ba mươi năm , tình cờ tôi gặp lại các bạn trên fb, trong đó có cậu nữa. Cậu đã vào TP HCM sinh sống và làm việc , tôi ở một xã nhỏ của BR VT nên không có điều kiện gặp nhau
Rồi một lần anh của Đạt Tiến mất, cậu nghe nói tôi có đi đám tang anh.
 20h đêm hôm ấy bạn đi xe từ SG xuống , đường xa đến 100km .
Tối đó , ông xã tôi chứ không phải là tôi đi đưa tang. Vậy là cậu quay về SG trong đêm để mai còn làm việc với lời nhắn : Hẹn một ngày cậu ghé thăm nhà tôi và gặp lại tôi.
Từ đó đến nay, tôi và cậu chỉ gặp nhau trên fb, nghe tiếng nhau qua điện thoại ...
Năm nay tôi và chồng về quê, cùng lúc với cậu cũng về nhân giỗ của Ba cậu .
Được tin cậu vui lắm, ngỏ lời mời vợ chồng tôi dự đám giỗ , cậu hứa sẽ mời các bạn trong lớp để cùng nhau gặp mặt sau mấy mươi năm xa cách.
Ngày họp mặt đến gần , vậy mà tôi nhận được tin dữ từ cậu...và cậu mãi mãi không còn có thể hát cho các bạn nghe nữa.

Cuộc đời cậu sao ngắn ngủi quá, nếu có thể ngờ trước được , tôi sẽ không ray rức như thế này, nỗi ân hận cứ làm tôi bần thần mãi
Nhạn vừa gởi cho tôi clip cậu hát trong mùng 2 Tết vừa rồi.
Cậu vẫn thế, vẫn thích ca vọng cổ và các bạn vẫn luôn thích nghe cậu hát
Giọng hát còn đây mà cậu đi xa rồi, mãi mãi tôi và bạn bè không còn gặp lại cậu nữa
Buồn lắm cậu ơi!
.
Yên nghỉ nhé cậu, tôi và các bạn nguyện cầu linh hồn cậu được siêu thoát và an lạc nơi cõi vĩnh hằng

VĨNH BIỆT CẬU , NGƯỜI BẠN THÂN MẾN CỦA TÔI
HƯỚNG DƯƠNG
17/04/2016