TRANG VĂN THƠ

Thứ Năm, 14 tháng 1, 2016

NHỚ LAN MAN

Mấy hôm nay gió nhiều, đặc trưng của miền Đông Nam bộ vào mùa này mà.
Đi ngoài đường gió tạt xe vào lề ,  có lúc tôi sợ gió nhưng có lúc tôi cũng thích gió thổi mạnh  như có thể cuốn tất cả buồn phiền bay đi để được nhẹ nhàng.
Cao su mùa này rụng lá, có cây đã trơ cành , có cây còn những chiếc lá  đong đưa trong gió rồi rơi vàng mặt đất.
Bất chợt tôi nhớ mùa xuân của 35 năm về trước , ngày mùng ba tết đi chơi với cô bạn mới quen , tôi thắc mắc sao mùa xuân mà cây chưa ra lá, nhỏ bạn cười ngất bảo: Mùa này cao su rụng lá thì mầm non làm gì có...
Hai đứa gọi thợ chụp hình kỷ niệm dưới những hàng cây trơ trụi . Gió cũng ào ào , lá cao su lẫn với bụi đất đỏ mù mịt làm tóc tai rối tung , mắt mũi phải nheo lại vì bụi , vì nắng ...
Đến ngày nhận hình , liếc thấy tấm hình , cả hai đứa đều đùn đẩy nhau vì ... đứa nào cũng xấu ... Rốt cuộc vì là '' ma mới'' nên tôi phải nhận cả mấy tấm về nhà, dấu chui dấu nhủi để đừng ai thấy .
Ngày đó ít thợ chụp hình lắm nên khi chụp hình là phải giao hết tiền cho thợ rồi sau cả tuần mới nhận được hình ... nên chất lượng thì .. hên xui ... mà lỡ có xui cũng không thể bắt đền được ...
.
Bây giờ bức ảnh không còn nhưng trong kí ức tôi vẫn nhớ một con bé tóc dài , trên đầu tự dưng có chiếc lá vừa rơi nằm trên tóc , cái mặt nhăn nhó vì nắng và vì bụi  ...Chả đứa nào cười  nên trông càng ngố hơn.
Sau lần chụp hình đó, mấy cái tết sau chẳng bao giờ tôi dám làm khách của mấy người chụp dạo nữa.
Và mùa cao su rụng lá vẫn làm tôi nhớ cái Tết đầu tiên nơi đây
HƯỚNG DƯƠNG
14/01/2016

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét