Chich
(Viết khi đã xa 'Rim')Trong thời gian chờ 'vợ mới' từ Sài Gòn ra, tôi cặp với một 'em
nhà quê' mang cái tên khá quen thuộc: 'Rim' (Dream).Chuyện tôi gặp Rim âu cũng là cái duyên. "Vợ cũ" thì ly dị chóng vánh, trong khi "vợ mới" còn phải chờ ngày lành tháng tốt thì mới "cưới" được. Buồn tình. Trống vắng. Thế là tôi đi "cặp bồ". "Rim" vốn là một em tỉnh lẻ, già. xấu và yếu ớt. Nếu so với mấy cô "vợ cũ" của tôi thì Rim chỉ có nước xách guốc chạy dài.
Những "cô vợ cũ" của tôi cũng chưa ai xấu như Rim, chưa ai có kiểu bề ngoài trông như một con ở như Rim. Ấy thế mà tôi vẫn cặp, tôi nhắm mắt cặp, hẹn hò và đò đưa. Đời là thế! Đôi khi mình hụt hẫng, cô đơn lại dẫn đến gặp được "người tình không tưởng". Tôi chậc lưỡi: "Thôi thì có còn hơn không, có Rim, tôi có nơi giải quyết nhu cầu, tôi có người làm bạn, làm cái thùng rác cho tôi đổ những thứ vớ vẩn, điên rồ hàng ngày vào đó". Tôi đi với Rim và thường bị ném vào mặt những cái nhìn khinh bỉ. Đi với Rim trông tôi cũng nhếch nhác và bần tiện nhưng tôi kệ. Mình thử làm kẻ bần tiện, nhếch nhác, đáng khinh xem sao.
Hôm 15 tháng trước, tôi có cùng Rim đi đặt đồ tại một nhà hàng sang trọng, tiếp ông anh ở Sài Gòn ra Hà Nội chơi. Tên bảo vệ nhìn tôi từ đầu đến chân có vẻ rất ngạc nhiên: "Anh đặt đồ á?". Tôi sầm mặt nghĩ: "Thì ra nó thấy mình đi cùng Rim ("người tình xấu xí" của tôi) nên nó khinh, nó cho là mình chả lấy đâu ra tiền mà vào nơi sang trọng thế này". Tôi "ờ" lí nhí, "anh là chân chạy thôi, đi đặt đồ cho cơ quan, được không?". Tôi ức, quay sang nhìn Rim. Không ức Rim, ức là ức cái thằng bảo vệ kém nghĩ. Nó trông thấy mình giản dị mà coi thường. Tôi thấy thương Rim.
Thương nhưng đôi khi cứ thấy tức phát điên lên vì Rim làm xấu đi hình ảnh của tôi. Tôi thường xuyên nhận được những cái cười khẩy, những cái lờ đi đầy ác độc của nhiều đôi mắt đẹp. Tôi thấy mình như biến mất, thấp hèn trong cái xã hội coi trọng vẻ hào nhoáng bên ngoài. Nhưng cái ức chẳng át đi được tình thương, chẳng bằng những cái tôi đã học được khi đi với Rim.
Tôi có thói quen hay lang thang cà phê cùng Rim vào buổi chiều, sau mỗi giờ làm. Có lúc gặp bạn, tôi phải nhờ mấy chú nhóc đưa Rim đi gửi một chỗ để nói chuyện cho tiện. Lúc ra về, cũng phải đợi bạn về trước rồi tôi mới hất hàm nhờ người "đón" Rim. Thằng nhóc trông xe hỏi tôi:
- "Vợ anh" là ai? Nhiều người gửi quá, em không nhớ được.
- Chú cứ xem đứa nào xấu nhất, nhếch nhác, bệnh tật nhất trong đám đó thì "đón" về đây giúp anh.
Tôi đưa ra lời yêu cầu một cách đầy tự ti.
Khi thằng nhóc quay lại, tôi hỏi nó:
- Thế nào? Đúng không? Có đúng là xấu nhất không?
- Không anh ạ, còn có "cô" xấu hơn "vợ anh". Vả lại, em thấy anh cho là xấu nhưng đối với em, được sở hữu một cô Rim như thế cũng là mơ ước.
Nó cười buồn.
Thằng bé dạy tôi hai điều: Một là những lời khen luôn khiến người khác thích thú, cho dù lời khen đó chưa chắc đã thật. Hai là những thứ mình cho là bỏ đi, tồi tệ thì lại là mơ ước của nhiều người. Tôi lại thấy thương Rim.
Mấy hôm trước đi ăn bún cá ở Hàm Long. Tôi được yêu cầu gửi Rim vào một chỗ an toàn. Lại chuyện hàn huyên với bạn bè, sau đó là công việc nên không tiện có Rim "ngồi" cùng.
- Không cần đâu chú em, cho "ả" ở đó, mất thế nào được. Xấu xí, ghẻ lở thế này, ai thèm lấy đi làm gì.
Tôi nói với cậu bán hàng bằng một giọng lười biếng và chẳng buồn đi gửi Rim.
- Thôi để em đi gửi ạ!Cậu bán hàng lễ phép, đầy cẩn trọng:
- Anh đừng chủ quan, bọn trộm "vợ" bây giờ chẳng tha thứ gì. Mà mấy "cô vợ" xấu bây giờ lại là mục tiêu của chúng. Khi ăn cắp "vợ xấu", chúng không bị để ý, người bị mất vì tâm lý "đồ rẻ tiền" nên cũng chả thèm tìm và chẳng báo công an. Mang hàng ăn cắp ra nhà Thổ, bọn trộm bán nhanh cũng có vài bi hút chơi mà lại không bị công an "sờ gáy". Giá trị chẳng bao nhiêu nhưng anh mất "vợ", người bên anh và đưa anh đi làm hàng ngày.
Tôi lại học được ở cậu chủ quán điều quan trọng: "Hãy trân trọng những thứ gì mình có dù xấu hay đẹp. Tôi càng thương Rim hơn".Hôm rồi, đang vi vu cùng Rim trên đường Giải Phóng, đường về nhà, tôi bất ngờ khi gặp cái vỗ vai của một tay đầy xa lạ.
- Về vá cái mông cho "cô em" đi, để thế mà được à?
Nói xong, tay đó vượt lên trước.
Hắn cũng đi cùng một "cô" giống với Rim của tôi. "Cô ta" cũng mặc một cái quần rách mông, tuy nhiên, chỗ rách được vá bằng những đường băng dính cẩn thận. Tôi cười xòa cảm ơn và hơi ngượng.Đi được khoảng trăm mét tiếp theo, một giọng đàn ông trung tuổi vọng lên từ phía sau:
- Này cậu, tút lại cái mông cho "cô vợ" của cậu đi, chỉ cần chút keo 502 là cái mông ngon ngay, "vợ" đi đường cũng đỡ khó nhọc, người khác đi cũng đỡ khó chịu. Tạt vào đây, tôi làm cho vài giọt.
Vừa nói, người đàn ông trung tuổi cưỡi một "cô vợ" cà tàng, vừa hất hàm hướng tôi vào một khoảng trống ven đường. 5 phút sau, cái mông Rim trông khác hẳn, đẹp và chắc chắn hơn.- Cậu làm gì?
Người đàn ông hỏi tôi trong khi nhét lọ keo vào cái hộp để sau xe. Nhìn cái hộp, tôi đoán ông ta làm thợ điện, nước.
- Cháu làm báo.
Tôi trả lời.
- Đi giao báo hả?
Ông ta không nghe rõ, quay sang hỏi và chẳng để tôi kịp trả lời, ông ta nói tiếp:
- Giao báo, đi lại thường xuyên mà để "cô vợ" kiêm đồng nghiệp như vậy. Chăm chút một tí thì mình đi cũng sướng. Nói xong, ông ta bỏ đi, còn tôi thì há hốc mồm ngạc nhiên. Thực ra thì tôi vẫn cứ há hốc mồm kể từ khi ông giúp tôi sửa lại cái mông cho Rim.Trên đường về nhà, đầu tôi cứ quẩn quanh cái suy nghĩ: "Vì sao ông ta giúp mình? Phải chăng vì cùng cảnh, người ta quan tâm đến nhau, chia sẻ với nhau một cách vô tư hơn?".
Sáng nay đi làm, lên đến đầu cầu vượt, tôi thấy người chen chân đông nghịt trên cầu. Lại tắc đường, chắc có chuyện gì đó, va chạm xe chẳng hạn. Không, một cô bé đang bị ngã xe, sọt bưởi thi nhau lăn tung tóe. Cô bé chở bưởi lăng xăng chạy đi nhặt từng quả trên bàn chân rớm máu. Ánh mắt cầu cứu, rụt rè trước những người qua đường.
Một vài tiếng chửi, tiếng cằn nhằn khiến cô bé cảm thấy có lỗi vì mình là nguyên nhân gây ra cảnh ùn ứ trên cầu. Tôi cũng như người khác, lạnh băng định đi qua cô bé cho kịp giờ làm. Bỗng... gặp cánh tay lấm lem giơ lên vẫy:
- Anh ơi giúp em chút!
Cô bé ngã xe lí nhí thỉnh cầu.Tôi không đừng được, dừng xe, giúp cô bé nâng sọt bưởi lên xe một cách miễn cưỡng. Buộc dây, chằng chun... cũng bằng vẻ miễn cưỡng. Xong đâu đó, tôi toan lên xe nổ máy nhưng trong đầu lại vẩn lên một dấu hỏi to đùng sau khi nhận được vô số những lời cảm ơn của cô bé. Tôi quay lại hỏi:
- Này, anh hỏi nhé. Sao bao nhiêu người đi qua, em không nhờ mà lại nhờ anh?
- Thì... thì... em thấy, trông anh giống một người chở hàng, nhờ anh có lẽ anh sẽ giúp.
Cô bé trả lời, có vẻ sợ sệt.
- Ừ, cùng cảnh thì mới giúp nhau chứ. Không có gì đâu, anh đi đây. Mà... em đoán đúng rồi đấy, anh đúng là cũng đi chở hàng.
Tôi nói dối thản nhiên chữa ngượng.Tôi lên xe cười thầm: "Thêm một lần nữa, nhìn mình đi cùng Rim mà có người đoán mình cùng cảnh". Tôi thấy thêm sự đồng cảm. Tôi lại thấy thương Rim. Thương thì thương nhưng nói thật là tôi chẳng thể yêu Rim.
Với tôi, Rim chỉ là kẻ được tôi ban phát tình thương, một sự thương hại. Tôi không đủ lòng tốt và bản lĩnh để yêu Rim. Mai tôi "lấy vợ", sẽ lại có một "người vợ đẹp" đi vào cuộc đời tôi. Tôi sẽ quên Rim nhanh thôi, sẽ quên nhanh những câu chuyện tôi gặp với Rim. Đơn giản vì tôi đang sống trong một xã hội coi trọng sự giàu có, sự hào nhoáng bề ngoài mà.
Vài nét về blogger:
Tôi cứ nghĩ rằng phải sống thực sự thì mới thấy hết được ý nghĩa của cuộc sống này - Chich.
Có nhiều kẻ vẫn đang muốn chôm giấc mơ của người khác nên anh mà chê lần nữa thì hãy coi chừng
Trả lờiXóahiii
XóaChính xác....
Chiều vui nhé bạn!
hichic
XóaHướng Dương này là chị Hướng Dương mà em
Hi... chị nhìn dòn nọ đè dòng kia... Vừa đọc vừa đoán
Trả lờiXóaChúc HD mãi có GIẤC MƠ ĐẸP
Để chữ nhỏ sợ bạn bè đọc không được, chỉnh to thì lại bị vậy, thôi em để chữ nhỏ luôn chị ạ
XóaCảm ơn chị, chị cũng vậy nha.
Anh Ninh mới công tác xa về liền chạy sang thăm em, chúc em tối thứ bảy thư giản vui, ngủ ngon giấc nhé!
Trả lờiXóaCảm ơn anh, đi công tác xa về hẳn là có quà phải không anh?
XóaChúc anh tối an lành!
Ui HN vô thăm mà ngỡ ngàng quá đi ,ko biết HD là ANH hay CHỊ
Trả lờiXóarõ ràng HN wen CHỊ HD mà sao bi giờ lại thấy bạn NH kêu là ANH ??!!...hihi...
Thui lợ rùi đã vào đây dù là ANH hay CHỊ thì HN cũng nên chúc cho phải phép
Chúc anh chị tối cuối tuần vui vẻ hp đong đầy ...
HD vẫn là chị chăm phần chăm mà em, có HD anh nữa ah?
XóaChắc phải đổi avata chị quá hichic
Có lần anh thấy một người bạn là ''CT'' đã kêu đây là ''Chú'' Hướng Dương đấy -Hằng Nga ạ !.....hihi....
XóaBài viết hấp dẩn người đọc lắm em ạ . Chúc em ngày chủ nhật ngọt ngào hạnh phúc nhé. Thân mến.
Trả lờiXóaBài viết hay chị nhỉ, em thấy vậy nên mang về nhà luôn
XóaChúc chị tối ngủ ngon nha!
Và anh ấy cũng đã có những sự thông cảm và những yêu cầu cảm thông của những người cùng cảnh với bé ''Rim'' đó chị nhỉ -NGẪM -
Trả lờiXóahiii
XóaChị rất thích bài nầy nên mang về đó em ạ
Ngủ ngon nha
Bạn ơi ,nhà kia mình bị lỗi lên mình chuyển nhà này
Trả lờiXóaBạn xóa nhập mã đi, nhập bị sai hoài nên HD ra ngoài của com rồi hichic
Xóa