TRANG VĂN THƠ

Thứ Sáu, 12 tháng 2, 2016

NGÀY XUÂN VÀ KÝ ỨC

Đầu năm điện thoại về quê chúc Tết thầy , tôi rất cảm động khi thầy nhớ tên đứa học trò ngày xưa và hỏi han rất thân tình . Tôi  vui khi biết thầy khỏe mạnh và các bạn cùng lớp vẫn  đến thăm thầy chu đáo .
Ký ức đưa tôi về với lớp học ngày xưa , cái lớp học được che lợp bằng  vách phên , tranh rạ. Bàn ghế thì ọp ẹp lung lay dưới sức nặng của đám học trò nghịch ngơm ( kể cả tôi )
Ngày ấy các thầy mới ra trường , chỉ mới hai lăm hai sáu tuổi thôi nên hòa đồng với học trò lắm , còn chúng tôi tuy nghịch nhưng lòng kính trọng thầy cô  không suy giảm chút nào .
Cuộc sống ngày ấy rất khó khăn , có lúc mời thầy đến nhà mà đãi thầy bằng rổ khoai luộc . Hay mâm cơm đãi thầy chỉ có dĩa rau và chén mắm cái ( loại mắm đặc biệt của Quảng Nam ) nhưng cả chủ và khách đều đối với nhau bằng tấm chân tình quý báu.
.
Nhiều lúc tôi nhớ quá quãng đời học sinh , tiếc nuối những ngày tháng còn ngồi trên ghế nhà trường và  buồn  khi phải rẽ cuộc đời sang hướng khác trong khi tôi luôn muốn được sống với sách vở bút mực , tôi luôn muốn được sống với sự ngọt ngào của tuổi học trò.
Tôi cứ mơ cứ ước và hễ có điều kiện thì tôi lại học dầu chỉ là tự học , tôi học để thỏa lòng đam mê, học để thoát khỏi những ân hận nuối tiếc mà khi vào đời tôi vấp phải. Tôi học để không phải suy nghĩ lung tung về số phận một con người.
.
Thầy bảo hay vào blog để biết tin tôi.
- Ôi! em hay viết vẩn vơ lắm đó Thầy ,  chẳng là cảm xúc gì đâu
Tôi cảm động khi thầy vẫn quan tâm tới đứa học trò xa lắc , cả năm mới điện thoại cho thầy một lần
Thầy hỏi lúc này em có hay  làm thơ hoặc viết bài không?
-Dạ,  Em không có thời gian nên ít viết Thầy ạ ...
....
Nói chuyện với thầy khoảng 10 phút nhưng để lại trong tôi nhiều suy nghĩ bâng khuâng.
Bây giờ tuy không còn tiếc nuối như ngày xưa nữa nhưng trong tâm tôi vẫn thấy xót xa , ngơ ngẩn ...
.
Xuân mới về, em kính chúc Thầy luôn nhiều sức khỏe , niềm vui và hạnh phúc Thầy ạ!
HƯỚNG DƯƠNG
12/02/2016






1 nhận xét: